Vừa cưới 1 tuần, tôi đã trả lại căn biệt thự cùng số tiền hơn 10 tỷ cho mẹ chồng rồi bế con đi thẳng

Khoa học - công nghệ - Ngày đăng : 09:35, 19/12/2016

Tôi đã nghĩ mình sống tốt là sẽ được đáp lại. Nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu vẫn mãi là chuyện muôn thủa không thể nào tránh được đặc biệt là một người bị mẹ chồng ghét bỏ sẵn như tôi.

Tôi sinh ra ở quê nên thật sự tôi cũng biết thân biết phận của mình chứ cũng không ăn chơi đua đòi hay tự làm tất cả mọi thứ chứ không nhờ cậy ai. Một mình khăn gói lên thành phố học tập, có những lúc cũng cô đơn tôi vẫn phải cố gắng chịu đựng. Tôi sống tự lập và rất chăm chỉ làm thêm đủ các việc để tự lo cho mình.

Tôi sống 1 cuộc sống khá tạm bợ ở nơi đất khách. Thế rồi tôi quen với anh, anh là chàng trai thành phố đúng chuẩn. Nghe đến việc anh là trai thành phố và phận mình tôi cũng đã không muốn mối quan hệ ấy đi xa hơn. Thế nhưng cũng vì anh quá chân thành, tình yêu của anh quá đẹp và thật lòng nên tôi không thể nào mà nỡ từ chối anh nhiều lần đến vậy.

Thế rồi chúng tôi bắt đầu tình yêu với nhau, yêu thương nhau bằng 1 tình yêu trong sáng và chân thành. Nhưng tôi nào đâu có biết, mẹ anh, người phụ nữ sẽ trở thành mẹ chồng của tôi ghét bỏ tôi đến khủng khiếp. Sao mà bà quý tôi được khi tôi là con gái quê còn bà là người thành phố. Riêng cái khoản đó đã khiến tôi bị ghét bỏ nữa chứ còn chưa đến cái khoản nhà tôi nghèo, còn nhà anh thì giàu đến thế.

Tôi đã từng có ý định từ bỏ anh sau một lần mẹ anh gặp riêng tôi để đề nghị chuyện chia tay của hai đứa. Tôi đã khóc, cũng đã chịu đựng và nhất quyết chia tay. Bởi mẹ anh đề nghị và đưa hẳn cho tôi 1 số tiền lớn. Tất nhiên tôi không nhận tiền, nhưng tôi cũng khống muốn ép bản thân mình quá. Mẹ tôi đã từng dặn tôi rằng, nếu có yêu ai đó mà gia đình người ta không quý mình thì tốt nhất nên dừng lại. Bởi sống làm vợ, làm chồng với nhau không phải chỉ có hai người mà còn rất nhiều những người khác xung quanh có ảnh hưởng và chi phối đến cuộc sống của cả hai.

Thế nhưng rồi anh vẫn tìm tôi, anh khóc, anh nói nhớ tôi nhiều. Thử hỏi người làm con gái thì sao có thể không còn yêu, không còn thương được. Tôi vẫn cố gắng để xa anh nhưng không được. Thế rồi tôi và anh lại quay lại, lần này chúng tôi yêu nhau trong lén lút chứ không còn yêu nhau công khai nữa. Cả hai cứ vậy ở bên nhau mặc cho mẹ anh hết mực ngăn cấm.

Vậy rồi tôi và anh đã xảy ra chuyện đó, tôi có bầu. Bầu đứa con trai đầu lòng của chúng tôi. Nhẽ ra người ta khóc trong hạnh phúc, còn tôi thì khóc vì đau lòng, vì tổn thương và cảm thấy lạnh lẽo và cảm thấy mình tổn thương khủng khiếp lắm. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như mà để con sinh ra trong sự ghẻ lạnh của gia đình chồng, lại còn mang cả cái tiếng chửa hoang về quê nhà nữa. Tôi phiền muộn nhiều lắm, nghĩ nhiều nhưng không biết phải làm sao. Cuối cùng thì đứa bé không có tội nên tôi đã giữ lại nó để nuôi nấng.

Mẹ anh biết chuyện, mẹ anh đe dọa tôi ghê lắm. Nhưng người đời nói quả không sai, tình mẫu tử, tình người nên tôi không thể bỏ rơi con mình được. Tôi lủi thủi gắng gượng, nhưng được cái may là suốt quãng thời gian đó, anh rất quan tâm tôi. Mẹ anh có nói gì, có hắt hủi thậm chí dọa cả từ mặt nhưng anh vẫn ở bên mẹ con tôi.

Cuối cùng thì trởi không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời thôi. Mẹ anh miễn cưỡng cho chúng tôi tổ chức đám cưới. Một đám cưới mà chỉ có hai chúng tôi cảm thấy hạnh phúc. Nhưng dù sao thì cuối cùng mẹ anh cũng chịu chấp nhận cô con dâu này. Tôi đã nghĩ chỉ cần mình cố gắng, mình cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, hơn cả những người khác thì sẽ có được đền đáp. Thế nhưng không phải vậy. Tôi vừa mới sinh nên con còn rất nhỏ, đã vậy tôi còn yếu nữa làm sao làm được nhiều việc. Vậy mà mẹ chồng hành hạ tôi, bà hành tôi, ép tôi làm hết việc này đến việc khác. Tôi biết, số tiền hơn 10 tỷ mẹ chồng trao cho mình làm vốn của hai vợ chồng cùng với căn biệt thự đều có lý do của nó cả. Sau 1 tuần chịu đựng thì thật sự tôi đã không còn khả năng chịu đựng được nữa.

Tôi chấp nhận cuộc sống làm mẹ đơn thân. Người ta nhìn vào sẽ nói sao tôi không cố thêm 1 chút nữa. Nhưng chỉ có tôi, chỉ có ai từng phải chịu cái cảnh của tôi người ta mới hiểu được hành động của tôi làm. Tôi không lấy bất cứ thứ gì từ gia đình mẹ chồng cả. Bởi tôi hiểu quá rõ, mẹ chồng đang coi thường và miệt thị tôi đến mức nào. Nếu như tôi còn ham một chút của của bà cho chắc bà sẽ mãi không bao giờ quý tôi nổi.

Hiện tại tôi và con trai đang sống ở một thành phố khác. Tôi vẫn liên lạc với anh nhưng không cho anh biết địa chỉ của mẹ con mình nữa. Để kể lại câu chuyện này, tôi đã phải suy nghĩ rất lâu. Hiện tại tôi đã ổn định hơn tôi mới dám kể lại nó. Bởi với tôi 1 tuần làm dâu đó là 1 tuần tôi sẽ nhớ mãi trong cuộc đời khốn khổ của một đứa con dâu bị ghét bỏ.

Song Ngư

Blogtamsu