Loài chó, bạn tri kỷ tốt nhất của con người và những câu chuyện lay động hàng triệu trái tim
Du lịch - Ngày đăng : 14:11, 18/02/2018
Và trên thế giới, đã có không ít câu chuyện cảm động về loài vật trung thành dường như tuyệt đối dành cho người chủ nhân yêu quý của mình.
Chuyện chú chó Kachiko của nước Nhật khiến hàng triệu con người không khỏi xúc động. Hình ảnh của chú chó Akita ngày ngày ngày đợi chủ ở nhà ga đã trở thành nguồn cảm hứng cho các nhà làm phim Hollywood. Hachiko chào đời vào năm 1923 tại tại một trang trại, ngoại ô thành phố Odate, quận Akita của Nhật Bản. Năm 1924, Hachiko được một giáo sư Hidesaburo Ueno đưa tới Tokyo khi ông là giáo sư giảng dạy tại Khoa Nông nghiệp, Trường Đại học Tokyo.
Hằng ngày, giáo sư đi làm bằng tàu điện và mỗi tối, Kachiko đều đặn đến ga tàu Shibuya để đón ông.
Cho đến 1 ngày, giáo sư Hidesaburo Ueno bị xuất huyết não trên giảng đường và ông mãi mãi không trở về nữa. Thế nhưng, chú chó Kachiko nào hay biết gì. Hằng ngày, Kachiko vẫn đều đặn đến ga tàu để chờ đón người chủ thân yêu của mình. Và cứ thế, không quản nắng mưa, Hachi không vắng mặt một ngày nào trên sân ga Shibuya để chờ đón ông Ueno trong suốt 9 năm, 9 tháng và 15 ngày.
7 năm sau đó, một học trò cũ củagiáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về câu chuyện cảm động này và gửi đăng trên trang nhất tờ Tokyo Asahi. Câu chuyện về Hachiko lan tỏa mạnh mẽ tới mức nhiều người dân Tokyo đã mặc nhiên coi việc chăm sóc chú chó nhỏ này trở thành một phần trách nhiệm của mình.
Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới "chukhen" nghĩa là chú chó nhỏ trung thành. Thậm chí, hoàng hậu Nhật Bản cũng đã dành tặng những lời khen cho Hachi.
Thời gian dần trôi qua, nhiều ngày, nhiều tháng rồi nhiều năm, Hachiko vẫn có mặt đều đặn ở nhà ga vào lúc 3g chiều, mặc dù nó đã bị bệnh viêm khớp và đã quá già yếu. Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935, gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm. Người ta còn đồn rằng, đây là con phố trước đây Hachiko chưa từng qua, nhưng xác của chú lại tình cờ chỉ về hướng mộ giáo sư Ueno. Qua đời khi đã 12 năm tuổi, khoảng thời gian chờ đợi trong suốt 1 thập kỷ đã chiếm trọn cuộc đời Hachiko.
Cái chết của Hachiko được đăng lên trang nhất của rất nhiều tờ báo lúc bấy giờ và người ta đã dành hẳn một ngày để để tang cho Hachiko.
Và tới tận 60 năm sau, hàng triệu người Nhật vẫn xếp hàng để được nghe một đoạn băng ghi lại tiếng sủa của chú chó “báu vật quốc gia” này.
Chó là loài vật có những phẩm chất đáng quý đó không chỉ lòng trung thành mà còn dũng cảm, hy sinh.
Có một câu chuyện cảm động đến xót xa rằng: Tại Alaska, Mỹ, có một đôi vợ chồng trẻ tuổi sinh được một cô con gái xinh xắn, nhưng người mẹ vì khó sinh nên đã qua đời. Người cha quá bận rộn với công việc nên không có ai giúp anh trông cô con gái nhỏ. Thế là anh bèn huấn luyện chú chó của mình đểcó thể chăm sóc cô con gái mỗi khi anh vắng nhà.
Một hôm, anh phải đến một địa phương khác làm việc nên đã dặn chú chó ở nhà trông nom con gái. Ngày hôm sau anh trở về nhà, chú chó nghe thấy tiếng xe liền mừng rỡ chạy ra nghênh đón.
Khi anh vừa mở cửa nhà thì phát hiện khắp nơi đều là vết máu và không thấy con gái của mình đâu. Khi đó, nhìn chú chó, anh thấy trên miệng nó đầy máu và nghĩ rằng nó đã cắn chết và ăn thịt con gái của mình. Trong cơn giận dữ thiếu kiểm soát, anh đã cầm dao trừng trị chú chó. Sau đó, anh chợt nghe thấy tiếng cô con gái ở dưới gầm giường. Thế là anh tiến lại gần bế con gái lên kiểm tra, và rất ngạc nhiên vì cô con gái không có một vết thương nào.
Nhìn lại chú chó, anh thấy trên đùi của nó bị mất một miếng thịt. Bên cạnh đó anh cũng phát hiện ra xác con sói nằm gần đó, trong miệng vẫn còn ngậm miếng thịt ấy.
Khi anh hiểu ra câu chuyện thì chú chó đã không còn nữa…
Orlando, chú chó liều mình nhảy xuống đường ray cứu người chủ mù
Orlando là chú chó dẫn đường thứ hai của ông chủ Williams ở Mỹ. Ông bị mù từ năm 1995.
Vào tháng 12.2013, Orlando đã liều mình nhảy ra đường ray cứu sống người chủ mù của mình trước khi tàu điện ngầm lao đến tại khu Manhattan ở thành phố New York.
Theo lời một nhân chứng kể lại, Orlando đã cố gắng lay ông Williams tỉnh dậy ngay cả khi đoàn tàu đang lao đến: “Chú chó đã hôn người chủ và cố lôi ông ta ra khỏi chỗ nguy hiểm”.
Các nhân chứng đã báo động cho người lái tàu để điều khiển chiếc tàu đi chậm lại. May mắn cả hai đều rơi vào rãnh của đường ray nên thoát chết. Nhân viên y tế có mặt tại hiện trường đưa ông Williams đến bệnh viện và cho biết Orlando không bị thương nặng.
George, chú chó nhỏ hy sinh cứu 5 em nhỏ
Vào ngày 29.4.2007, trong khi George, chú chó thuộc giốngJack Russell Terrier đang chơi cùng một nhóm 5 em bé thì bất ngờ 2 con Pit Bull lao vào tấn công những đứa trẻ.
Thấy vậy, George đãkiên cườngchống lại 2 con chó dữ dằn. Sau đó, những đứa trẻ đã được giải cứu an toàn, nhưng George thì không may mắn như thế. Do bị thương quá nặng nên các bác sĩ buộc phải cho George một "cái chết nhân đạo". Hai năm sau, George được vinh danh và nhận Huân Chương Vàng PDSA cho sự quả cảm của mình.
Và còn rất nhiều câu chuyện khác về lòng trung thành đáng ngưỡng mộ của loài vật đáng yêu này:
Chú chó Greyfriars Bobby 14 năm bên mộ chủ
Bobby (sinh 1855) là chú chó đến từ Edinburgh, Schotland, đã túc trực bên mộ của người chủ John Gray (mất năm 1858) của mình trong suốt 14 năm cho đến khi chú qua đời vào năm 1872.
Chú chó Bobby được đặt tên đầy đủ là “Greyfriars Bobby”, theo tên của nghĩa trang Greyfriars Kirk, nơi chú đã túc trực suốt 14 năm trời để canh chừng ngôi mộ của chủ. Câu chuyện đầy cảm động của Bobby đã được lan truyền khắp vùng Edinburgh, và khi chú chó trung thành này qua đời, chú đã trở thành một nhân vật nổi tiếng đối với người dân địa phương qua nhiều thế hệ.
130 năm sau, người dân vùng Edinburgh đã dựng một bức tượng của Bobby ngay tại nơi chú chó đã đứng canh gác mộ chủ nhân của mình.
Chú chó Theo qua đời vì quá đau buồn trước sự ra đi của chủ nhân
“Theo” là một chú chó quân đội được triển khai tới Afghanistan cùng với người chủ, người đồng đội là hạ sĩ Liam Tasker. Tasker là một lính bắn tỉa trong quân đội Anh, trong khi Theo là chú chó chuyên đánh hơi phát hiện bom mìn.
Khi Tasker hy sinh trong lúc chiến đấu vào tháng 3.2011 và chú chó cũng suy sụp. Lúc đồng đội đưa được thi thể của Tasker và chú chó Theo trở về căn cứ, Theo cũng qua đời. Các bác sĩ quân y kết luận cơn tai biến, do quá đau buồn trước cái chết của chủ.
Hạ sĩ Tasker và chú chó Theo đều lập kỷ lục về số bom tìm thấy và tháo gỡ trong thời kỳ phục vụ ở Afghanistan.
Sau khi chú chó Theo chết, quân đội Anh đã truy tặng cho chú huân chương Dickin, tương đương với huy hiệu Victoria trong quân đội Hoàng gia Anh.
Capitan, chú chó bec-giê Đức sống bên mộ chủ
Capitan là một chú chó bec-giê Đức được ông Manuel Guzman người Argentina nuôi dưỡng. Khi ông Guzman qua đời vào năm 2006, gia đình ông phát hiện rằng chú chó Capitan cũng biến mất.
Vài tuần sau tang lễ, họ đến thăm mộ của ông Guzman và rất bất ngờ khi nhìn thấy Capitan đang đứng đó chờ họ. Điều đáng ngạc nhiên là họ chưa từng mang chú chó này tới nghĩa trang, và cũng không thể hiểu nổi làm cách nào Capitan có thể lần tới đây và tìm ra chính xác ngôi mộ của chủ nhân.
Kể từ đó, Capitan thường xuyên đi đi về về từ nhà đến nghĩa trang và sống nhờ vào thức ăn thừa mà người quản trang mang cho. Cứ đêm đến, chú chó trung thành này lại quay trở lại ngôi mộ của ông Guzman, để chủ nhân không phải ngủ một mình.
Chú chó hoang Fido 15 năm chờ chủ ở bến xe
Cũng như chú chó Kachiko của nước Nhật, Fido là chú chó nổi tiếng cho lòng trung thành ở Florence, Ý vào những năm 1940 – 1950.
Fido là một chú chó hoang trên đường phố Luco di Mugello, một thị trấn nhỏ ở Florence, Ý. Vào năm 1941, ông Carlo Soriani tìm thấy Fido bị thương đang nằm bên đường và đã chú chó về nhà cứu chữa và chăm sóc, ở cùng ông. Kể từ đó, mỗi khi Soriani đi xe bus từ nhà máy về nhà, Fido luôn đứng sẵn tại trạm xe bus để chờ đón ông, rồi cùng ông đi bộ về nhà. Suốt 2 năm trời, không ngày nào mà Fido không đứng chờ Soriani ở trạm xe bus để chờ đón chủ nhân mình.
Một ngày nọ, nhà máy của Soriani làm việc bị trúng bom. Ông Soriani cùngnhiều người khác thiệt mạng. Đêm hôm đó, khi Soriani không trở về, chú chó Fido sau thời gian dài đợi ông như thường lệ rồi lặng lẽ đi về nhà. Nhưng đến hôm sau, chú lại tiếp tục trở lại bến xe để chờ chủ. Cứ thế, trong suốt 15 năm ròng rã, ngày nào Fido cũng kiên nhẫn đứng ở bến xe chờ đợi người chủ không bao giờ trở về.
Sự trung thành của Fido đã khiến chú trở thành một nhân vật nổi tiếng ở Florence và khi chú qua đời vào năm 1958, chú được chôn cất ngay cạnh mộ của ông chủ Soriani.
Nhật Hạ