Hoa hậu Thiên Nga: 'Tôi chênh vênh, trầm cảm hai năm vì nỗi đau mất chồng'
Văn hóa - Ngày đăng : 15:40, 10/08/2018
Năm 1996 tôi đăng quang Hoa hậu khi đang là cô sinh viên của Đại học Ngoại thương. Danh hiệu cao quý này giúp tôi có nhiều cơ hội tham gia nhiều hoạt động xã hội, từ thiện, sự kiện, giải trí.
Tôi quen biết những người thành đạt, thú vị. Tôi trưởng thành hơn nhờ thấy được thế giới muôn màu, có được nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Khi qua Mỹ tôi học về quản trị kinh doanh, rồi tốt nghiệp thạc sĩ về chuyên ngành này.
Hiện tôi làm cố vấn kinh doanh cho Trung tâm phát triển kinh tế ở Thung lũng Điện tử. Tôi cũng nằm trong Ban giám đốc của Phòng thương mại Việt Mỹ. Đây là tổ chức phi lợi nhuận, chúng tôi giúp đỡ những cơ sở kinh doanh đang bắt đầu khởi nghiệp, hoặc muốn phát triển hơn.
Hoa hậu Thiên Nga từng rất hạnh phúc bên chồng và con trai. |
-Rũ bỏ ánh hào quang để bắt đầu cuộc sống của một người bình thường ở một xứ sở xa lạ. Có bao giờ chị hối tiếc về quyết định đó?
Từ một cô gái bình thường được khoác lên người ánh hào quang, đi đâu cũng được chào đón, tôi cảm thấy rất vui. Nhưng tôi cũng nhìn thấy sự lặp lại trong các hoạt động của mình sau 5 năm đăng quang.
Tôi muốn học lên cao học, có một bằng cấp giá trị ở 1 trường Đại học danh tiếng. Tôi muốn khám phá, khẳng định bản thân trong một môi trường hoàn toàn mới. Khi nhìn lại, tôi nghĩ rằng mình đã bước qua một thử thách là chấp nhận rũ bỏ hào hoa, phù phiếm, trở lại người bình thường, tìm kiếm giá trị thực của mình.
Nếu xa rời ánh háo quang của vương miện mà tôi vẫn phát triển được, vẫn có sự nghiệp ổn định thì giá trị của bản thân là có thực, phải không?
-Không phải người đẹp nào khi đăng quang cũng tự thách thức bản thân mình như chị. Chị phải có điểm tựa, một nền tảng nhất định nào đó mới dám như vậy?
Được trao tặng chiếc vương miện của một cuộc thi sắc đẹp tầm cỡ và danh giá khác gì một món quà Trời ban. Có nhiều người đẹp đi thi Hoa hậu, nhưng trong khoảng thời gian đó, trên sân khấu tôi thi triển được khả năng của mình, được đăng quang, đó là điều may mắn.
Nhưng điều may mắn nhất mà tôi có được là quá trình học tập rất tốt từ nhỏ đến lớn, là nền tảng kiến thức và giáo dục từ gia đình trước khi thi hoa hậu.
Danh hiệu Hoa hậu như đôi cánh nâng mình lên, đưa vào thế giới hào hoa. Nhưng tôi tin là cho dù không có đôi cánh thần kỳ đó, tôi vẫn sẽ thành công và nổi tiếng ở một lĩnh vực mà mình yêu thích.
Người đẹp đã rơi vào trạng thái trầm cảm mất 2 năm khi chồng động ngột qua đời. |
Chênh vênh khi chồng đột ngột qua đời
-ỞMỹ có ai chú ý hoặc biết chị là hoa hậu của Việt Nam?
Lúc quyết định đi du học, tôi chuẩn bị cho mình một sự thay đổi, rũ bỏ ánh hào quang từng có để đón nhận cái mới. Chính vì thế tôi hoàn toàn không thông cáo với truyền thông, báo chí về việc tôi đang ở đâu và làm gì.
Tôi thấy cuộc sống của mình lúc mới qua Mỹ bình yên và mới mẻ. Khi tới các trường học có người Việt hoặc những sự kiện văn hoá trong cộng đồng thì mọi người cũng nhận ra tôi. Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi cuộc sống của tôi.
Tôi sống ở Thung lũng Điện tử phía Bắc tiểu bang California, là nơi công nghệ cao phát triển nhất thế giới, là môi trường tốt cho làm việc và học tập. Không giống như phía Nam California, nơi có nhiều các hoạt động về nghệ thuật, giải trí trong cộng đồng người Việt.
Rồi tôi có gia đình nên muốn tạo dựng nền tảng vững chắc cho gia đình. Có nghĩa là có sự nghiệp riêng và tập trung nuôi dạy con cái nên tôi hạn chế tham gia các hoạt động giải trí.
-Làm thế nào một chàng kỹ sư điện tử lại “đánh cắp” trái tim của cô Hoa hậu?
Anh ấy là học trò của ba tôi lúc còn ở Việt Nam. Sau anh đi qua Mỹ học và trở thành Giáo sưdạy Computer Science tại trường đại học với mong muốn truyền đạt kiến thức thực tế cho sinh viên. Công viêc chính cùa anh là Chief technology officer (CTO), vị trí quản lý cấp cao cho một công ty công nghệ cao ở Thung lũng Điện tử.
Anh là dân kỹ thuật nên khô khan nhưng tài giỏi, thông minh. Tôi lại thích nói chuyện với những người đàn ông tài giỏi và hiểu biết. Bình thường một người học 12 chứng chỉ trong 1 học kỳ, riêng anh ấy học 24 chứng chỉ, gấp đôi sinh viên bình thường và luôn đứng đầu.
Anh học giỏi đến độ khi đang là sinh viên ở trường Đại học Berkeley, các giáo sư giảng dạy nhờ anh chấm bài kiểm tra cho các bạn khác.
Khi chúng tôi nói về một chủ đề khác với chuyên ngành của anh, anh nắm bắt rất nhanh và có những ý kiến sắc bén. Chính trí tuệ vượt trội đó đã thu hút tôi.
Hiện tại, Thiên Nga đã tỉnh táo lại và cảm thấy cân bằng trong cuộc sống. |
- Chị có vẻ ngưỡng mộ, và tôi có cảm giác chị thần tượng chồng. Tình cảnh của chị khi một ngày thần tượng sụp đổ?
Chồng tôi ra đi bất ngờ sau một cơn nhồi máu cơ tim. Anh mất ngay tại phòng làm việc riêng trong công ty. Theo giám định y khoa, chồng tôi mất khoảng 9h sáng nhưng mãi tới trưa, khi một người quen bước vào phòng rủ anh đi ăn mới phát hiện ra. Khi nhận được tin, mặt đất như sụp đổ dưới chân tôi.
Tôi không tin đó là sự thật. Tôi đã từng trải qua thời gian khủng hoảng khi mẹ tôi mất vì bị ung thư. Gia đình chúng tôi được bác sĩcảnh báo về cái chết của mẹ trước đó 2 tháng. Còn chồng tôi ra đi quá đột ngột. Sau một ngày không liên lạc được, tôi nghĩ chắc anh ấy có công việc đột xuất vì đã có 1 lần như thế.
Hôm sau, người ta báo tin chồng tôi qua đời. Có 1 điều rất lạ là ngay trong ngày anh vừa mất, con trai tôi cứ đòi gọi điện cho ba. Điện thoại của anh không trả lời nhưng cháu vẫn tiếp tục gọi, và khóc ngất khi gọi mãi mà ba không lên tiếng.
Cháu khóc lóc thảm thiết, tôi dỗ thế nào cũng không nín. Con tôi lúc đó chắc đã có linh cảm rằng sẽ không còn được gặp và nói chuyện với ba cháu thêm một lần nào nữa trong đời.
2 năm trời tôi sống mà đầu óc mơ màng, tinh thần chênh vênh bởi thấy cuộc đời thật vô thường. Con trai tôi lúc đó 10 tuổi, cháu thương nhớ ba vô cùng. 6 tháng liền, đêm nào cháu cũng khóc thét gọi ba. Mỗi lần dỗ dành, an ủi con là lòng dạ tôi quặn thắt.. Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm giống như thời gian mẹ tôi mất.
-Chị đã vượt qua nỗi đau thế nào?
Tôi đã tỉnh táo lại và cảm thấy cân bằng trong cuộc sống. Tôi yêu thích những công việc mình đang làm, chăm sóc, chuyện trò với con trai, nhìn thấy cháu khôn lớn mỗi ngày.
Cứ một lần trải qua những nỗi đau mất mát, tôi thấy mình trở nên thấu hiểu và thông cảm với những người gặp bất hạnh tương tự. Còn chuyện có đi bước nữa hay không, hiện tại tôi cũng chưa nghĩ đến. Vợ chồng là duyên phận nên định mệnh sẽ an bài.