Hạnh phúc

Góc bình luận - Ngày đăng : 04:26, 02/11/2015

Có hạnh phúc đơn sơ nho nhỏ, có thứ lớn lao, đều cần tôn trọng như nhau, nhưng cũng cần xác định, phân biệt rạch ròi.

Hạnh phúc, đó là chuyện của muôn đời. Vừa rồi, dư luận xã hội lúc nhỏ lúc to, khi sôi nổi khi điềm tĩnh bàn về hai chữ “hạnh phúc” nhân phát biểu từ một nữ quan chức. Lại sực nhớ câu thơ gan ruột của một nhà thơ viết hồi chiến tranh: Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng. Kể ra cũng không dễ trả lời.

Hạnh phúc cũng như nhiều vấn đề khác có nội hàm phong phú. Có hạnh phúc riêng và hạnh phúc chung. Hạnh phúc cá nhân, thậm chí gia đình, là hạnh phúc riêng. Hạnh phúc chung thường của cả cộng đồng, mở rộng ra thì cả đất nước, dân tộc. Có hạnh phúc đơn sơ nho nhỏ, có thứ lớn lao, đều cần tôn trọng như nhau, nhưng cũng cần xác định, phân biệt rạch ròi.

Lại quay trở về ý kiến của vị lãnh đạo nọ. Bà bảo rằng “nếu con của lãnh đạo mà lại làm lãnh đạo thì đó là hạnh phúc cho dân tộc, có gì mà nghi ngại”. Tất nhiên, nếu họ rèn luyện xứng đáng. Hình như niềm vui, sự phấn khởi khi thấy gần đây lớp trẻ được trọng dụng, được bổ nhiệm vào những vị trí then chốt trong bộ máy công quyền ngày càng nhiều đã khiến người phát ngôn có chút quá đà.

Trước hết, phải nói cho công bằng, khá nhiều con cái quan chức lãnh đạo cả ở trung ương và địa phương là những người giỏi, được đào tạo bài bản, có trình độ cao, được rèn luyện kinh qua nhiều công tác, lại có truyền thống gia đình làm điểm tựa, nên việc họ được giao gánh vác trọng trách cũng không có gì lạ. Đó là niềm tự hào, và cũng là hạnh phúc của bản thân họ và gia đình.

Ngày xưa, vùng nào đó có người đậu đạt cao, làm quan, đó không chỉ là vinh dự của gia đình họ tộc mà cả vùng. Nhưng người xưa cũng rất công tâm, không phân biệt người thành đạt con cái nhà ai, xuất thân từ đâu, bất kể sang hèn. Niềm tự hào chung được xác lập trên cơ sở hạnh phúc của dòng họ, gia tộc.

Những cán bộ trẻ con cái lãnh đạo được tín nhiệm, cất nhắc, đó là hạnh phúc của gia đình. Và bất kỳ người trẻ nào không phân biệt xuất thân được tin cậy giao cho chức vụ lãnh đạo hoặc quản lý trong bộ máy công quyền đều đem lại hạnh phúc cho gia đình, người thân của họ.

Dân tộc chỉ thực sự hạnh phúc khi có đội ngũ công bộc, dù là con cái nhà ai, biết đặt quyền lợi chung lên trên hết, luôn tâm niệm vì nước vì dân, phấn đấu hy sinh cho sự nghiệp dân giàu nước mạnh. Con của lãnh đạo hay con của dân thường không còn quan trọng nữa, mà điều quan trọng ở chỗ phẩm chất đạo đức, năng lực, mục đích “làm quan” của họ. Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn nhắc nhở cán bộ, nhân dân câu nói của người xưa để mỗi người lấy đó làm phương châm rèn luyện mình: “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc” (lo trước cái lo của mọi người, vui sau cái vui của mọi người). Chính vì thế chúng ta từng có những lớp cán bộ vừa hồng vừa chuyên, trở thành niềm hạnh phúc, hãnh diện của dân tộc, đất nước, chế độ.

Chỉ những người biết đem hạnh phúc đến cho dân tộc thì mới có thể góp phần làm nên một dân tộc hạnh phúc. Lúc ấy, họ là người hạnh phúc nhất.
Nguyễn Thông