'Minh chứng thiên đường': Chuyện cô gái trên cánh bướm và đứa con bị 'ruồng bỏ'
Văn hóa - Ngày đăng : 13:15, 11/03/2023
Vì sao tôi không gặp được cha?
Tôi đã sớm khám phá ra sau khi đọc các tài liệu rằng có một danh sách những đặc điểm tiêu biểu mà nhiều trải nghiệm cận tử đều có. Một trong những đặc điểm này là việc gặp gỡ với một hay nhiều người đã khuất mà người trải qua trải nghiệm cận tử đã từng quen biết trong đời. Nhưng tôi đã không gặp bất kỳ người thân hay người quen biết nào của mình.
Tuy nhiên điều khiến tôi bận tâm nhất là có một người mà tôi vô cùng mong muốn được gặp. Đó là cha tôi, người đã qua đời bốn năm trước, khi tôi rơi vào hôn mê. Nếu ông biết được rằng trong suốt những năm lạc lối của mình, tôi đã luôn cảm thấy mình không xứng đáng với những kỳ vọng của ông như thế nào, thì lẽ nào ông lại không xuất hiện ở đó để nói với tôi rằng mọi chuyện đều ổn? Bởi thật tình là, điều mà những người bạn hoặc người thân quá cố thường muốn truyền đạt nhất tới người có trải nghiệm cận tử khi chào đón họ ở đó là cảm giác được an ủi. Tôi ước ao có được niềm an ủi đó. Nhưng tôi đã không nhận được nó.
Ngược lại, tôi đã nhận được điều này từ Cô gái trên cánh bướm. Nhưng cho dù cô gái ấy rất tuyệt vời và giống như một thiên thần, cô ấy vẫn không phải là một người mà tôi từng biết. Bởi mỗi lần bước vào thung lũng thơ mộng trên cánh bướm đó, tôi đều nhìn thấy cô ấy, nên tôi nhớ như in khuôn mặt của cô ấy - đến mức tôi biết chắc rằng mình chưa từng gặp cô ấy trước đây trong đời, ít ra là trong cuộc đời trên trái đất. Và trong các trải nghiệm cận tử, thường là chính những cuộc hội ngộ với một người từng là bạn hay người thân ở thế gian sẽ làm công việc an ủi đó cho những người trải qua kinh nghiệm này.
Tuy tôi cũng cố gắng gạt chuyện này ra khỏi tâm trí, nhưng nó mang một yếu tố hoài nghi mới vào trong suy nghĩ của tôi về ý nghĩa của toàn bộ trải nghiệm cận tử này. Không phải là tôi nghi ngờ về những gì đã xảy đến với tôi. Nhưng việc tôi đã đi đến tầng thế giới bên trên, không hội ngộ với cha mình mà gặp người bạn đồng hành xinh đẹp trên cánh bướm, người mà tôi chưa từng quen biết, vẫn khiến tôi bận lòng. Xét đến tình cảm dạt dào trong mối quan hệ của tôi với gia đình mình và nỗi mặc cảm vì đã bị cho đi của tôi, tôi vẫn thắc mắc tại sao cái thông điệp tối quan trọng ấy - rằng tôi được yêu, rằng không phải tôi từng bị vứt bỏ - lại không được mang đến cho tôi từ một người thân hay người mà tôi biết? Ai đó như là... cha tôi chẳng hạn?
Đứa con bị "ruồng bỏ"
Bởi sự thật là, ở tận sâu bên trong, “bị ruồng bỏ” là điều mà tôi đã thật sự cảm thấy trong suốt cuộc đời mình - bất chấp mọi nỗ lực hết sức của gia đình tôi nhằm chữa lành sự thương tổn ấy bằng tình yêu của họ. Cha tôi vẫn thường khuyên tôi không nên quá ưu tư về bất cứ chuyện gì đã xảy ra trước khi cha và mẹ nhận nuôi tôi từ Mái nhà cho trẻ. “Dù sao thì con cũng chẳng thể nhớ bất kỳ điều gì đã xảy ra khi con còn quá nhỏ như vậy”, ông nói. Về điều này thì ông đã sai.
Trải nghiệm cận tử của tôi đã khiến tôi tin rằng có một phần bí mật bên trong mỗi chúng ta vẫn luôn ghi nhớ lại mọi phương diện trong đời mình ở thế gian, và rằng quá trình ghi nhớ này bắt đầu ngay từ giây phút đầu đời, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhất của cuộc đời ta. Chính vì vậy mà ở cấp độ tiền nhận thức và tiền ngôn ngữ, tôi vẫn đã luôn biết trong suốt cuộc đời mình là tôi đã bị cho đi, và ở thẳm sâu bên trong, tôi vẫn luôn chật vật tranh đấu để tha thứ cho việc này.
Một khi câu hỏi này vẫn còn để ngỏ, thì bên trong tôi vẫn luôn có một giọng nói phản bác trong đầu. Giọng nói ấy, dai dẳng và thậm chí ranh ma, liên tục nói với tôi rằng dẫu cho trải nghiệm cận tử của tôi có hoàn hảo và tuyệt vời đến đâu chăng nữa, thì vẫn còn thiếu điều gì đó, vẫn có điều gì đó “bị lờ đi”.
Về bản chất, một phần bên trong tôi vẫn hoài nghi tính chân thực của trải nghiệm này, trải nghiệm trong hôn mê sâu nhưng thật đến ngỡ ngàng, và do đó cũng hoài nghi về sự tồn tại thật sự của toàn bộ cõi giới ấy. Cái phần đó bên trong tôi vẫn tiếp tục nói rằng những chuyện này “nghe vô lý” từ góc nhìn khoa học. Và tiếng nói hoài nghi vừa đủ nghe nhưng dai dẳng ấy đang bắt đầu đe dọa cái thế giới quan hoàn toàn mới mà tôi đang chậm rãi xây dựng nên.