Chuyến đi săn Bắc cực quang vùng Murmansk Teriberka (Phần 1)
Du lịch - Ngày đăng : 13:22, 05/04/2020
Tôi bắt một chuyến tàu 28 tiếng từ thành phố Saint Petersburg đến thành phố phía Bắc Murmansk, sau đó di chuyển bằng xe hơi thêm 4 tiếng nữa để đến thị trấn Teriberka – thị trấn nằm trên bờ biển Barents thuộc Bắc Băng Dương. Đây là mỏm đất liền cuối cùng trước khi băng qua đại dương bao la để đến vùng Băng ở cực Bắc.
Thị trấn Teriberka từ từ xuất hiện sau dãy núi tuyết đồ sộ, mặt trời trải dài xuống thảo nguyên mênh mông tuyết trắng. Tôi dừng chân tại một khách sạn nhỏ tên là “Rìa Trái đất” và có vẻ như theo nghĩa đen thì đúng là nơi tôi đang ở.
Những gara nhỏ dành cho xe trượt tuyết nằm dọc theo con đường trước cửa khách sạn, tuyết cao che lấp đến nửa ngôi nhà và che kín cửa gara. Đây là phương tiện giao thông chính của người dân bản địa, xe trượt tuyết thay cho chó kéo xe hay tuần lộc, chúng cũng là nguồn thu nhập chính cho người bản địa bằng việc chở du khách tham quan đến các địa điểm khác nhau.
Tối hôm đó, tôi phải di chuyển đến địa điểm hẹn 1 mình cách nơi tôi ở 1 tiếng đi bộ. Vốn quen với ánh điện và sự ồn ào của thành phố, khung cảnh xung quanh khiến tôi vừa cảm thấy yên bình nhưng cũng không khỏi có chút gì đó hoảng hốt. Cả thị trấn không một bóng người, thi thoảng có tiếng tru, tiếng sủa cuốn theo gió lốc siêu mạnh từ biển Bắc. Tuyết phủ dày hơn 1 mét, bước đi có phần nặng nề hơn vì lún trong tuyết, xung quanh tối om, chỉ có mặt trăng soi sáng con đường tuyết dẫn lối.
Một phía là những căn nhà gỗ mùa hè giờ bỏ trống xập xệ lún hơn một nửa trong tuyết, một phía thì là dãy núi tuyết hùng vĩ thi thoảng có bóng cáo chạy lướt qua. Tôi có cảm giác như đặt chân lên một lãnh địa Không người – tiếng la tinh là Tera Nulius,… không biết bao lâu đã trôi qua, tôi cứ thế bước đi trong gió tuyết, đến khi thấy hai bóng người phía xa đang vẫy tay về phía tôi, lúc này mới có thể nhẹ nhõm. Đó là Kristina và Andej, hai người bạn thân trong chuyến hành trình của tôi. Chúng tôi gặp gỡ với 3 người nga nữa tại Lăng mộ của những con tàu – cảng nhỏ nơi có nhiều con tàu nửa chìm, hư hỏng nặng.
Như một truyền thống của người Nga, ngay cả khi đang ở một nơi “khỉ ho cò gáy”, họ vẫn có thể rút ra một bình trà và bánh quy từ chiếc ba lô siêu to khổng lồ họ mang theo để thể hiện tinh thần hiếu khách. Chúng tôi thưởng trà và ăn bánh, đợi một show phép màu hiện lên trên bầu trời nhiều sao. Cực quang được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh, tuy nhiên Kostya – một người trong nhóm trêu đùa: “Nó chỉ hiện ra cho những người xứng đáng thôi” vì nó thực sự dựa phần nhiều vào may mắn, nếu trời không có mây…
Bỗng nhiên, một phần phía Bắc của bầu trời từ từ trở mình chuyển sang màu xanh lá cây… đầu tiên không rõ lắm, tôi vẫn chưa tin vào mắt mình nhưng từng phút, từng phút một trôi qua, dải xanh lá ấy ngày càng phát sáng hơn, trải rộng hơn và dài hơn với cái đuôi uốn lượn như một dòng sông phép thuật. Dòng sông màu xanh lá này thực sự đang di chuyển, và nó thậm chí di chuyển rất nhanh về phía Bắc, chúng tôi đã thực sự có một cuộc săn lùng và rượt đuổi theo dải phép màu này tận lên một ngọn núi tuyết trước khi nó biến mất sau khoảng 1 giờ phô diễn phép màu xuống Trái đất.
“Nếu bạn ước một điều ước khi bạn thấy Bắc cực quang thì điều ước ấy sẽ thành hiện thực đấy” – một người bạn đã nói với tôi như vậy. Nhưng ngay vào lúc này, khi thứ ánh sáng xanh của dòng sông linh hồn của tự nhiên ấy chiếu xuống tôi, nó thanh lọc trái tim và tâm hồn tôi. Nó lấp đầy tôi với một cảm giác bình yên và mãn nguyện. Sau 25 năm sống trên cuộc đời này, tôi tin rằng phép thuật thực sự vẫn xảy ra trên Trái đất, cho những ai tin và theo đuổi giấc mơ của họ, cho “người xứng đáng” như lời đùa giỡn của Kostya.
Dưới đây là những hình ảnh ghi được từ chuyến đi:
Bùi Thị Hồng Ngọc - Ảnh: Alex Okulovskyi/Hồng Ngọc
(còn tiếp)