Kiên Giang: Màu giấy bạc vẫn nhức nhối lòng người!
Câu chuyện văn hóa - Ngày đăng : 06:09, 01/11/2014
Nhà thơ Kiên Giang - Hà Huy Hà vừa nằm xuống (31.10.2014) hưởng thọ 85 tuổi. Ông sinh năm 1929 tại làng Đông Thái, huyện An Biên, tỉnh Rạch Giá nay là Kiên Giang. Và đó cũng là lý do ông chọn tên quê hương làm bút danh. Sự ra đi của ông để lại một khoảng trống trải trong lòng người yêu thơ vốn đã thưa thớt trong xã hội nhiều biến động khó lường đang nháo nhào đổ đi kiếm tiền, mưu cầu mua sự bình an, công danh cơm áo!
Cách đây khoảng hai tháng, tôi còn gặp nhà thơ Kiên Giang trong một buổi giới thiệu tác phẩm mới về thơ do Hội nhà văn TP.HCM tổ chức. Ông vẫn cốt cách, phong thai trong ăn nói, đi đứng dù tuổi đã cao. Dáng thẳng, khi được mời phát biểu vẫn nói bằng một chất giọng sang sảng, rõ ràng mạch lạc. Đặc biệt các câu không ngấp ngứ, dính chuỗi vào nhau rè rập như vẫn thấy ở những người già. Phẩm giá của một thi sĩ, một soạn giả sân khấu vẫn chưa hề suy suyễn. Quắc thước, tinh anh. Tôi vẫn nghĩ Kiên Giang thuộc vào lớp những nhà thơ “xưa nay hiếm” của Sài Gòn có phong cách. Từ lâu, tôi vẫn nghĩ rằng có sự khác nhau rất xa của thơ Sài Gòn và thơ thành phố Hồ Chí Minh. Sài Gòn với lịch sử khai hóa hơn 300 năm. Thế hệ của các bậc tiền bối như Vương Hồng Sển, Sơn Nam… và bây giờ là ông, Kiên Giang thuộc về Sài Gòn và lần lượt ra đi dần dần khép lại văn hóa phong thổ của một miền đất phù sa trổ châu ngọc.
Về thơ của Kiên Giang ông viết bằng một bút pháp gần gũi và đại chúng. Không chú trọng đến việc cầu kỳ ngôn ngữ hay cấu trúc. Tuy nhiên, nó rất mạnh về hình ảnh. Vừa bình dân lại quý tộc. Bởi hình ảnh đó đã được chiết lọc, chất lọc qua tầng tầng văn hóa. Ví như Tiền và Lá hay Hoa trắng và Áo tím chẳng hạn. Kiên Giang muốn tìm một sự xác tín qua những đối lập. Và bạn đọc nhớ bởi “vẫn còn ôm ấp mộng băng trinh”.
Một Thế Giới tiễn biệt ông, nhà thơ Kiên Giang bằng cách giới thiệu hai bài thơ được xem là kiệt tác của ông. Tiền và lá, Hoa trắng thôi cài trên áo tìm…
Sài Gòn, 31.10.2014
Nguyễn Hữu Hồng Minh
Chân dung thi sĩ Kiên Giang (1929 - 2014) Ảnh: Đào Trung Phụng |
(Riêng tặng các bạn đã dang dở với
mối tình đầu...)
Ngày thơ, hớt tóc "miểng vùa"
Ngày thơ, mẹ bắt đeo "bùa cầu ông".
đôi ta cùng học vỡ lòng,
Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh.
đôi nhà cũng một sắc tranh,
Chia nhau từ một trái chanh, trái đào.
đêm vàng soi bóng trăng cao,
Ngồi bên bờ giếng đếm sao trên trời.
Anh moi đất nắn "tượng người",
Em thơ thẩn nhặt lá rơi làm tiền.
Mỗi ngày chợ họp mười phiên,
Anh đem "người đất" đổi tiền "lá rơi".
Nào ngờ mai mỉa cho tôi,
Lớn lên em đã bị người ta mua.
Kiếp tôi là kiếp làm thơ,
Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi.
Tiền không là lá em ơi!
Tiền là giấy bạc của đời in ra.
Người ta giấy bạc đầy nhà,
Cho nên mới được gọi là chồng em.
Bây giờ những buổi chiều êm,
Anh gom lá đốt, khói lên tận trời!!!
Người mua đã bị mua rồi,
Chợ lòng họp một mình tôi vui gì!
(1956)
"Hoa trắng cài duyên trên áo tím" |
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che khuất người thương nóc giáo đường
Mười năm trước em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh
Quen biết nhau qua tình lối xóm
Cổng trường đối diện ngó lầu chuông
Mỗi lần chúa nhật em xem lễ
Anh học bài ôn trước cổng trường
Thuở ấy anh hiền và nhát quá
Nép mình bên gác thánh lầu chuông
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
Mỗi lần tan lễ, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thùng, anh đứng lại không đi
Sau mười năm lẻ anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi, chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình!
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Vẫn còn ấp ủ mộng băng trinh
Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang cách mấy sông
Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ tà áo tím, màu hoa trắng
Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường
Giặc chiếm lầu chuông xây gác súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
Anh gom gạch đổ, xây tường lủng
Chiếm lại lầu chuông, giết kẻ thù
Nhưng rồi người bạn trang lứa ấy
Đã chết hiên ngang dưới bóng cờ
Chuông đổ ngân vang lời tiễn biệt
Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp áo quan tài
Điểm tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi học trò, mờ thắm tươi
Chuông nhà thờ khóc đưa người ngàn thu
Từ đây tóc rũ khăn sô
Em cài hoa trắng lên mồ người xưa...
Kiên Giang - Hà Huy Hà