Tôi là nữ sinh viên báo chí!
Giáo dục - Ngày đăng : 07:02, 23/12/2013
Tôi, một cô gái 21 tuổi đầy năng lượng, nhiệt huyết và đam mê. Tôi yêu sự bấp bênh, chông chênh và cả nguy hiểm. Cuộc sống không thể lúc nào cũng yên bình sẽ có lúc bạn nhìn lại và hối hận. Có thể bạn đã từng vấp phải rất nhiều sai lầm, chịu đựng rất nhiều đau khổ và trải qua nhiều sóng gió nhưng khi nhìn lại quá khứ nó vẫn mãi là kỉ niệm. Kỷ niệm đó đủ sức níu bạn lại và nhìn ngắm cả một đoạn đường dài bạn đã đi còn hơn quá khứ cứ bằng phẳng và bình lặng đến khi bạn quay đầu nhìn lại nó cứ trôi tuột đi và lôi bạn về lại với thực tại chẳng mấy khác biệt. Vì thế tôi chọn "báo chí".
Ngày ấy và cả trước đó trong vô vàn bức tranh mà tôi vẽ về tương lai chưa từng có 2 chữ "báo chí". Tôi đơn thuần chỉ không muốn cuộc sống cứ êm đềm trôi. Ngành sư phạm không thuộc về tôi. Với tôi cuộc sống phải là những chuyến đi, tôi nghĩ sẽ không bao giờ để tuổi trẻ trôi qua một cách tẻ nhạt và vô vị trong bốn bức tường. Bỏ qua sự can ngăn của ba mẹ, bỏ qua cả những định kiến của một cô gái theo nghề báo, tôi vẫn quyết định chọn. Chọn vì muốn khám phá, chọn vì ước muốn chinh phục, chọn vì tôi muốn được là tôi.
Bốn năm đại học đang dần khép lại và giờ tôi chọn vì đam mê. Bốn năm không phải là thời gian dài nhưng cũng không quá ngắn để tôi cọ sát, thử sức mình với nghề từ những bài tập thực hành và cả những bài cộng tác non nớt.
Báo chí trong tôi không chỉ là những ngày thức trắng đêm ở chợ đầu mối với những bài tường thuật, là xông ra giữa Sài Gòn bị nhấn chìm trong biển nước khi mọi người đều đua nhau về nhà, là những khi đội nắng cả ngày dài lang thang khắp mọi nẻo đường tìm kiếm đề tài… Hay đó là những chuyến đi đến những vùng đất mới sống và hòa mình vào nó để rồi cảm nhận về con người và cảnh vật nơi đây.
Nghề báo với tôi là nghề đầy thử thách và khốc liệt. Nó không cho phép người theo nghề lười biếng, không biết tìm tòi, sáng tạo, không biết quan sát và chịu đựng áp lực. Và nó cũng sẽ rất nhanh đào thải những ai nghĩ rằng nó là một nghề dễ dàng chỉ cần vận dụng câu chữ và ngồi yên một chỗ trong phòng máy lạnh, trên ghế nệm êm để viết ra.
Đó là suy nghĩ của một sinh viên năm cuối khi sắp bước vào nghề chưa va vấp và góc nhìn chưa thật sự sâu sắc. Tôi biết mình cũng chỉ là một đứa trẻ non nớt, chập chững bước những bước đi đầu trên con đường nghề sẽ có rất nhiều khó khăn, va chạm và cả cám dỗ nhưng dẫu sao tôi vẫn cảm ơn quyết định trong một khoảnh khắc ở tuổi 18 đầy mộng mơ.
5 năm, 10 năm, 20 năm nữa tôi không chắc mình luôn còn đủ sức, đủ nhiệt huyết, đủ can đảm như bây giờ để trụ vững và đeo bám trên con đường đang chọn, nhưng tôi vẫn luôn tự hào là một nữ sinh viên báo chí. Nó mãi là một điểm nhấn sáng, rất sáng nếu một mai tôi có quay lại nhìn về quá khứ.
Thiên Ngọc