Chia sẻ thầm kín của một phụ nữ trẻ mắc bệnh ung thư vú
Khoa học - công nghệ - Ngày đăng : 18:00, 01/10/2014
LTS: Trên facebook của chị, chị viết rằng “nhắc nhau về phòng tránh và phát hiện sớm ung thư vú. Chỉ vậy thôi nhưng đã là một cách yêu thương hơn người phụ nữ của mình rồi”.
Chị là Nguyễn Khánh Thương, sinh năm 1982. Ở tuổi 20, chị được biết đến như là một trong những thủ lĩnh của những hoạt động tình nguyện trong cả nước; sau là giảng viên khoa báo chí trường ĐH KHXH&NV Hà Nội.
Thương mắc ung thư vú giai đoạn 4 sau lễ ăn hỏi ít ngày. Lúc đó chị mới qua sinh nhật tuổi 30 ít tháng. Không có triệu chứng gì đặc biệt, ngoài triệu chứng sưng nhẹ ở giữa cẳng tay, chị đã mất rất nhiều thời gian đi khám ở nhiều bệnh viện mới có chẩn đoán chính xác.
Quá trình tìm hiểu về bệnh tật và điều trị khiến chị nhận ra rằng, những phụ nữ mắc bệnh ung thư vú thiếu thốn các hỗ trợ về thể chất lẫn tinh thần; còn phụ nữ Việt Nam nói chung thiếu thốn thông tin giáo dục về căn bệnh một cách nghiêm trọng. Đó là lý do thúc giục chị thành lập Mạng lưới ung thư vú Việt Nam (www.bcnv.org.vn). Qua đó, đã có hàng trăm phụ nữ được tiếp cận với bài tập phục hồi chức năng sau mổ, tóc giả trong khi truyền hóa chất, những thông tin về quản lý tác dụng phụ…
Dưới đây là một tâm sự rất thật và sâu kín của Thương về căn bệnh của mình, với mong muốn hỗ trợ được nhiều hơn những phụ nữ không may mắc bệnh ung thư vú, cũng như là một “sợi chỉ” kết nối yêu thương hơn của xã hội với những khó khăn mà người mắc bệnh phải trải qua.
Một Thế Giới xin giới thiệu cùng bạn đọc.
----
Ảnh: Tạ Hoàng Mai Anh |
Chia sẻ thầm kín của một phụ nữ trẻ mắc bệnh ung thư vú (phần 1)
Ung thư vú đã làm gì cơ thể, tâm hồn tôi?
Thuốc nội tiết điều trị ung thư vú làm tôi tắt kinh nguyệt hơn 1,5 năm nay. Trải qua mọi triệu chứng mãn kinh, tôi hiểu hơn những lúc khó ở của mẹ mình. Tôi mắc chứng hay quên hoặc bị tật nói nhịu. Ví dụ, đầu thì nghĩ muốn ăn cơm mà miệng thì nói ra là mình thèm phở. Chuyện này xảy ra hàng ngày, có ngày vài bận. Hoặc nói đi nói lại một việc không biết bao nhiêu lần mà vẫn cứ đinh ninh là mình chưa nói lần nào cả hoặc quên biến một việc đã hứa.
Ảnh: Thương Sobey |
Tôi phẫu thuật cắt toàn bộ tuyến vú tháng 4.2014. Phụ nữ nhìn cơ thể tôi chắc cũng còn cám cảnh, nói gì đến đàn ông. Phải mất hơn 2 tháng kể từ lúc mở băng vết mổ, tôi mới thấy hết sợ hãi những vết sẹo trên ngực mình. Tôi mới vượt qua được cảm giác mình thật xấu xí và mới ngừng hỏi chính mình rằng, tôi có còn là phụ nữ không?
Điều trị ung thư vú đã di căn khiến toàn bộ xương cốt, cơ khớp bị tổn thương, đau đớn. Nói cách khác, tôi sẽ đồng phải sống chung, phải làm bạn với những đau đớn bất tận về thể xác. Và vì thế đừng ngạc nhiên, khi bạn nghe thấy một bệnh nhân ung thư than thở họ thèm chết hoặc muốn chết cho xong. Những lúc đau quá mà thuốc giảm đau không giúp được nhiều, thì ý nghĩ giá mà chết đi được cho đỡ nhọc xác, đỡ đau đớn, đỡ khổ cho người thân lại có dịp xuất hiện. Điều đó cũng hết sức bình thường.
Tôi uống 3 liều giảm đau hàng ngày, mỗi liều có tác dụng trong vòng 8 tiếng để tôi vẫn có thể sống, sinh hoạt như một người bình thường. Nên nếu bạn thấy cũng một người bệnh ung thư di căn nhưng tươi tỉnh, khỏe khoắn như người bình thường thì cũng đừng mặc định rằng họ chẳng sao cả.
Hàng đêm, tôi mất ngủ vì lúc thì quá nóng, mồ hôi toát ra, cả người hầm hập. Nhưng được một lát thì cả cơ thể co lại dúm dó vì lạnh. Thuốc ngủ chẳng xi-nhê gì. Đêm nào ngủ được 3-4 tiếng là đêm đó thấy vui. Mỗi sáng thức dậy đỡ cảm thấy kiệt quệ năng lượng, cả ngày bớt dật dờ như xác chết. Rồi chỉ cần ăn uống thay đổi nho nhỏ là táo bón, nào thì tiêu chảy, nào thì mất hết cả vị giác, lẫn nhu cầu thèm ăn, thèm uống… nào là ăn vào lại muốn nôn sạch ra, nhai thức ăn mà như một cực hình…khi truyền hóa chất.
Rồi tóc rụng. Cái đầu trọc lốc tố cáo rằng: tôi đang bị ung thư. Da dẻ nhăn nheo, cháy xạm, khuôn mặt tiều tụy, hốc hác và mệt mỏi vô cùng. Nói trắng ra, tôi là một phụ nữ không đủ khả năng làm vợ, làm mẹ. Với nhiều phụ nữ, rơi vào cảnh như thế thì chết cho rồi, sống sao nổi. Với nhiều đàn ông nhìn vào tôi thì sẽ tự hỏi, mình làm yêu sao mà được 1 phụ nữ như thế…
(còn tiếp)