Đêm, giữa miền tuyết trắng mênh mông, phía xa kia là Bắc cực quang rực rỡ, tôi nằm thu mình trong túi ngủ giữa căn phòng băng lộng lẫy. Hiện thực cứ như là mơ
Gần hai mươi tiếng đi tàu lửa từ Stockholm (Thụy Điển) ngược lên phía Bắc cực. Hành trình dài nhưng không khiến tôi meat mỏi, bởi phòng ốc trên tàu tiện nghi, bên ngoài cảnh sắc cứ như là truyện cổ tích. Những túp lều gỗ màu đỏ thẫm thấp thoáng giữa rừng thông. Tuyết mênh mông ngút tầm mắt. Xa xa giữa bãi tuyết trắng, những chú tuần lộc tung tăng. Chỉ thiếu cảnh ông già Tuyết cưỡi xe tuần lộc phóng vù vù nữa là tôi thực sự lạc vào cảnh thần tiên.
Mênh mông băng tuyết
Khởi hành ở thủ đô Stockholm của Thụy Điển vào cuối buổi chiều ngày hôm trước, tầm trưa hôm sau, chúng tôi vượt qua vành đai Bắc cực, rồi sau đó vài tiếng, thị trấn Kiruna nhỏ bé hiện ra. Thị trấn vùng mỏ này sắp tới sẽ trở thành dĩ vãng, khi một kế hoạch di dời lớn được thực hiện để nhường đất cho hoạt động khai thác quặng sắt. Nhưng trước khi tan biến vào quá khứ như những tảng băng tan chảy vào mùa hè, Kiruna vẫn cứ là một điểm đến hấp dẫn, không chỉ bởi cái dáng vóc be bé, xinh xinh, không chỉ bởi khu mỏ hiện đại kế bên hông. Nơi này còn thu hút khách thập phương bởi khách sạn băng mới ra đời nhưng đã kịp trở thành huyền thoại.
Từ ga Kiruna, xe buýt chạy chừng 20 phút là tới làng Jukkasjarvi bên bờ sông Torne. Nói là sông để dễ hình dung, chứ nếu bạn tới nơi này vào mùa sông sẽ chẳng thấy một con sông nào. Sông Torne là một dòng băng trắng xóa, dùng làm đường cho xe tải, mô tô tuyết và xe chó kéo. Giữa lúc khách phương xa bắt đầu chập chờn trôi vào giấc ngủ theo nhịp lắc lư của xe, tiếng người hướng dẫn bỗng vang lên: “Đến nơi rồi. Chào mừng các bạn đến với Khách sạn băng!”. Tôi giụi mắt nhìn qua cửa kính. Ồ, trước mặt tôi là một tổ hợp kiến trúc bằng băng tuyết trắng muốt, rộng mênh mông. Chính giữa là một tòa nhà, vây xung quanh là tường thành được kết bằng các khối băng lớn. Vòng ngoài là dãy nhà gỗ với mái bị tuyết phủ dày cả nửa mét. Đấy chính là khách sạn băng Icehotel.
Những căn phòng lung linh
“Nào, mời các bạn tham quan Khách sạn băng”, anh chàng hướng dẫn viên Robert vui vẻ. “Điểm đầu tiên là sảnh chính, nơi đây lung linh như một cung điện”. Theo chân Robert, chúng tôi bước vào sảnh tòa nhà bằng băng. Những cột nước đá trong suốt, những bức tường băng được phủ tuyết bên ngoài, với đường nét chạm trổ khá tinh vi, khiến tôi cứ ngỡ đây là một công trình bằng pha lê. Sảnh chính còn có những bức tượng, những khối trang trí tuyệt đẹp, tất cả đều bằng băng. Sự kết hợp giữa băng, tuyết và ánh sáng đèn điện khiến cho gian chính cứ lung linh, huyền ảo. Mọi người bước đi trên nền tuyết, tiếng tuyết lao xao dưới chân thật là vui tai. Từ sảnh chính, chúng tôi sang nhà thờ nằm bên hông. Tượng chúa Jesus, những hàng ghế, bục hành lễ, tất cả đều là băng trong suốt.
Sảnh chính lung linh
Tiếp theo, Robert dẫn chúng tôi tới thăm một căn phòng đặc trưng, và cũng nhân tiện hướng dẫn cách thức ngủ qua đêm trên chiếc giường băng trải da tuần lộc. Phòng ở đây có nhiều diện tích, cách thiết kế cũng khác nhau và tất nhiên giá cả cũng cách nhau một trời một vực. Mức giá thấp nhất cho mỗi đêm ngủ ở đây là 4.600 krona (hơn 15.000.000 đồng); còn phòng hạng sang (deluxe) có giá tới 14.000 (hơn 46.000.000 đồng). Bên ngoài mỗi phòng là bảng ghi loại phòng, tên các nghệ nhân thiết kế, xây dựng. Tất nhiên, những tấm biển này đều được làm bằng băng. Bước vào bên trong, bạn sẽ bắt gặp một thế giới lung linh. Những bức tượng chú gấu Bắc cực, tranh được tạo nên bởi sự phối hợp giữa băng tuyết và bột màu, những bộ bàn ghế trong suốt. Dưới ánh đèn màu huyền ảo, cả căn phòng cứ như một cung điện cổ tích.
Cửa vào một phòng của khách sạn băng Icehote
Giữa mỗi phòng là một bộ giường lớn. Phòng băng có giường làm bằng băng; phòng tuyết có giường làm bằng gỗ. Bên trên là những mảng da tuần lộc còn nguyên lông dùng làm nệm. Công tắc đèn được gắn vào bên dưới giường, rất tiện. Để ngủ trong “thùng nước đá” này, những tấm da tuần lộc làm sao đủ ấm. Bạn phải có túi ngủ đặc biệt. Và khi đã chui vào túi ngủ rồi, nửa đêm đột nhiên cần đi vệ sinh, thì đó quả thực là một bài toán hóc búa, nhất là đối với những người đến từ xứ sở nhiệt đới quanh năm nắng nóng như tôi. Tất nhiên khách sạn không chỉ đơn thuần là nơi để ngủ. Bạn cũng cần các dịch vụ giải trí, ăn nhậu chứ. Có ngay! Quán ba bằng băng (Icebar) mang tên absolute – mở cửa hằng đêm để khách ghé tới nhâm nhi hoặc nhảy nhót cho quên đi cái lạnh giá của mùa đông bên ngoài.
Quán bar Absolute
Nhà thờ cho khách du lịch cững được làm bằng băng
Sự kết hợp giữa băng và tuyết
Robert cho biết khách sạn được làm từ các khối băng có tổng trọng lượng hơn 1.000 tấn, trên một diện tích rộng chừng 6.000 m2. Băng dùng để xây dựng được khai thác ở sông Torne, mà theo Robert là con sông sạch “nhất thế giới”. Không sạch sao được, ở quầy tiếp tân, có một vòi nước uống, với lời giới thiệu là nước lấy trực tiếp từ sông Torne, sạch gấp 10 lần nước đóng chai! Để có vật liệu xây khách sạn, người ta chọn một khu vực nơi nước chảy không quá xiết để quy hoạch làm khu khai thác băng. “Nước chảy xiết quá thì băng khó đông. Còn nước không chảy thì băng không sạch, không chắc. Thế nên chúng tôi chọn nơi nước chảy vừa phải”, Robert giải thích. Chất liệu xây dựng khách sạn băng là một sự kết hợp tài tình giữa tuyết (snow) và băng (ice), mà Robert gọi là “snice”. Băng tạo nên sự chắc chắn, còn tuyết tạo độ kết dính và bảo vệ băng khỏi sự đốt nóng của tác nhân bên ngoài.
Khai thác băng trên sông Torne
Chàng Hư Trúc sống sót
Robert dặn chúng tôi rất nhiều thứ liên quan tới chuyện ngủ nghỉ. Thứ nhất, không được tắm rửa trước khi ngủ. “Nước sẽ làm trôi đi lớp nhờn bảo vệ da, khiến không khí lạnh dễ thẩm thấu vào người”, anh chàng giải thích. Và khác với niềm tin bấy lâu của tôi, rằng cứ mặc càng nhiều đồ càng ấm, anh chàng nói: “Khi chui vào túi ngủ, bạn mặc trên mình càng ít áo quần càng tốt”. Có nghĩa là chỉ cần một bộ đồ ngủ thông thường là được. Nhưng lỡ nửa đêm “buồn buồn” phải đi nhà vệ sinh thì sao? “Câu hỏi hay!”, anh chàng cười. “Bạn cho một bộ đồ ấm vào trong túi ngủ, khi cần đi vệ sinh thì bạn khoác vào, sau đó chui ra khỏi túi để đi”. Nhà vệ sinh không có sẵn trong phòng, và cũng không ở trong khu nhà băng, mà nằm ở khu nhà gạch kế bên. Cho nên cái sự “đi” này cũng rất chi là nhiêu khê.
Tác giả trong phòng khách sạn bãng Icehotel
Ban ngày, các phòng là chốn tham quan cho tất cả mọi người. Khách tới thuê phòng phải gửi đồ trong hộc tủ gần quầy tiếp tân ở khu nhà bê tông, chứ không mang đồ vào phòng như khách sạn thông thường. Bắt đầu từ 18 giờ đến sáng hôm sau, phòng mới trở thành chốn riêng tư của khách trọ.
Cảm giác bước vào giấc ngủ trong “tủ đá”có chút gì đó hồi hộp, y như bắt đầu một cuộc thám hiểm vậy. Khoảng nửa đêm, tôi chui vào túi ngủ. Sau vài phút lạnh lẽo ban đầu, bên trong túi bắt đầu ấm dần, cũng không đến nỗi buốt giá như ta tưởng. Ngặt moat nỗi là khi ngủ phải chừa mặt ra ngoài để thở, thế nên khuôn mặt phải chịu trận suốt đêm.
Sau một ngày mệt mỏi với những trò chơi như cưỡi mô tô tuyết, đi xe chó kéo trên mặt sông băng, tôi trôi nhanh vào giấc ngủ. Nhưng đôi khi chợt thức giấc, lấy tay sờ lên mặt thấy da lạnh ngắt. Tôi cứ mường tượng mình như là anh chàng Hư Trúc trong truyện Kim Dung. Một ngày nọ, chàng sư khờ khạo bị bắt tới giam trong nhà kho nước đá bên ngoài hoàng cung vương quốc Tây Hạ. Chính trong chốn lạnh lẽo đó, lần đầu tiên trong đời, chàng được thưởng thức hơi thở ngọt ngào của Mộng Cô. Ơi, ở một nơi lạnh ngắt như thế, không biết Hư Trúc làm sao có thể xoay trở trong cuộc chung đụng thịt da. Tôi thì chịu, chỉ nằm thu mình trong túi ngủ là coi như công phu thượng thừa lắm rồi. Còn sức hơi đâu mà mơ tới cảnh xuất chiêu động thủ.
Một đêm lạnh pha trộn giữa hồi hộp và thích thú thế rồi cũng qua. Tôi trở ra phòng gửi đồ, chợt thấy ở đó một số người bạn đang nằm la liệt. Thì ra mấy gã chết nhát này chịu không nổi cảm giác mạnh của căn phòng nước đá nên đã mò ra đây từ đêm hôm trước. Tới lúc làm thủ tục rời khách sạn, mỗi người nhận được một tấm chứng chỉ chứng nhận đã sống sót sau một đêm ngủ ở khách sạn băng. Tôi cười, nhìn qua mấy gã kia, họ cũng nói cười rôm rả. Ha ha, trong số mấy học viên nhận bằng ở đây, có không ít người “dỏm” nhá.
Lúc ra ga Kiruna để trở về Stockholm, tôi thấy ở đấy người ta cũng bán những tấm chứng chỉ, nhưng không phải để công nhận chuyện sống sót sau một đêm ngủ ở khách sạn băng. Chứng chỉ ở đây công nhận bạn đã vượt qua vành đai Bắc cực.
Theo Duyên Dáng Việt Nam – Bài & Ảnh: Châu Minh Linh