Hôm đó tôi về nhà, vừa mới bước xuống xe taxi đã thấy cả đám thợ đang vào bê từng thứ trong căn nhà chục tỷ của tôi ra chất lên xe ô tô.
Vợ chồng tôi lấy nhau từ khi tôi còn là một thằng nhà quê lên tỉnh, trong tay chỉ có 300 ngàn đồng. Lúc đó tôi yêu vợ tôi tha thiết, tôi nghĩ dù thế nào tôi cũng không thể sống thiếu cô ấy được. Thế nên tôi cưới cô ấy, chúng tôi sẽ rau cháo nuôi nhau qua ngày, miễn là hạnh phúc.
Tôi học hết đại học nhưng không xin được việc còn vợ tôi thì học hết cấp 2. Với tôi việc vợ học ít hơn mình chẳng ngăn cản tôi yêu cô ấy. Vợ tôi rất thông minh, cô ấy tính toán tốt và nhanh nhẹn. Sau khi lấy nhau, tôi đi buôn gỗ cùng với bạn còn vợ tôi đi bán thịt lợn ngoài chợ. Kinh tế hai vợ chồng bắt đầu khá khẩm từ khi tôi trúng quả lớn. Đợt đó tôi lời được 300 triệu và với số vốn đó, tôi bắt đầu buôn đồ gia dụng rồi mở một cửa hàng nhỏ.
Phải nói là từ khi lấy nhau xong, kinh tế của bọn tôi càng ngày càng khá. Tôi nghe mọi người bảo rằng đó là do vợ tôi có tướng ích tử vượng phu, tuổi của hai đứa tôi cũng hợp nhau nữa nên lấy nhau về thì ăn nên làm ra. Tôi hạnh phúc vô cùng.
Sau đó tôi phất lên nhanh chóng, giờ số tiền tôi có không phải là trăm triệu nữa mà là cả chục tỷ. Tôi có một cơ sở làm mộc, một cửa hàng gia dụng, 2 nhà hàng. Tất cả đều được tôi và vợ tôi quản lý.
Chỉ có điều sau khi giàu lên, xây dựng được một ngôi biệt thự tráng lệ, và có hai đứa con, tôi bỗng thấy chán vợ. Trước kia vợ tôi xinh đẹp bao nhiêu thì bây giờ, cô ấy xồ xề, xấu xí bấy nhiêu. Vợ tôi không để ý lắm đến chuyện ăn mặc nên vẻ ngoài càng chán ngắt và đó cũng là lý do tôi có bồ.
Dĩ nhiên bồ tôi là một cô gái xinh đẹp hết chỗ chê. Cô ta không thông minh bằng vợ tôi nhưng quả thật là giờ tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó lắm. Cái tôi quan tâm là việc cô ấy,nói với tôi những lời dễ nghe, xinh đẹp để đi cùng tôi tới những chỗ sang trọng cơ. Bồ tôi đáp ứng mọi yêu cầu của tôi đâu ra đấy nên tôi thích lắm. Tôi chưa có can đảm bỏ vợ nên thường xuyên nói dối vợ đi công tác, đi ký hợp đồng, tìm hiểu thị trường để được sống với bồ.
Đợt đó bồ tôi đòi đi nước ngoài rồi đi xuyên Việt. Thế là tôi dành 1 tháng trời để đi cùng cô ấy. Kết thúc đợt du lịch, tôi không về ngay nhà mà nói dối với vợ rằng tôi phải đi công tác. Thế là tôi dọn đến ở với bồ trong căn hộ tôi mua cho cô ấy ở trung tâm thành phố, cách nhà tôi cũng không xa.
Tôi tít mít với nhân tình như vậy tròn 3 tháng thì phải về nhà tìm giấy tờ giải quyết công việc vì đợt này công ty của tôi có gặp chút khó khăn. Hôm đó tôi về nhà, vừa mới bước xuống xe taxi đã thấy cả đám thợ đang vào bê từng thứ trong căn nhà chục tỷ của tôi ra chất lên xe ô tô. Đó toàn là những vật dụng quý tôi mua bằng tiền của chính mình, có trị giá rất lớn. Tôi lao vào quát:
- Các anh đang làm gì đấy hả? Đặt xuống ngay.
- Tôi bảo họ làm đó, anh sống với bồ rồi, cần gì dùng đến mấy thứ này?
- Em… em đang nói cái quái quỷ gì đó?
- Thôi, ngày nào tôi chả thấy anh chui ra chui vào cái ổ tò vò đó? 3 tháng cũng nhiều quá rồi, mọi thứ giờ quá sức chịu đựng của tôi rồi. Giờ tôi bắt đầu rao bán nhà, kiểu gì khi ly hôn tôi chả được một nửa?
- Em đừng có bậy bạ, ai bảo chúng ta sẽ ly hôn?
- Tôi bảo chứ ai? Tôi sẽ nuôi con nên tôi sẽ lấy hết mấy thứ này. Nào các anh cứ bê ra đi, tôi bảo bán là bán.
Quay sang tôi đang đứng thất thần, vợ tôi nói tiếp:
- À, nhân tiện mấy cái cửa hàng của anh tôi cũng rao bán luôn rồi. Mấy tháng nay công việc đình trệ vì không có ai quản lý ra hồn, làm ăn cũng lỗ nữa.
- Trời! Em làm cái gì vậy? Như thế là giết anh đó!
- Tôi chỉ làm những cái cần làm thôi mà. Chẳng phải trước khi cưới nhau, anh bảo sau này anh ngoại tình thì tôi muốn xử như nào cũng được sao?
- Anh.. anh…
Tôi ú ớ không biết nói gì. Quả thực là tôi đã phạm lỗi lầm quá lớn. Quãng thời gian qua chưa bao giờ tôi có ở nhà để dạy dỗ con, nói chuyện với vợ. Công việc của tôi chỉ là đi kiếm tiền, đi chơi với bồ rồi giao du bên ngoài. Vợ tôi nói rằng giờ đây căn nhà này không còn là tổ ấm nữa thì cô ấy phải phá đi để xây lại.
Tôi quỳ xuống xin vợ tha thứ, bởi tận thẳm sâu trong lòng tôi, tôi vẫn muốn gắn bó với cô ấy. Bởi tôi biết nếu không có cô ấy, không có sự hy sinh của cô ấy thì đến giờ, tôi cũng chỉ là một thằng nhà quê nghèo kiết xác mà thôi.
Anh Khang