Nhà báo Hữu Phú là phóng viên mảng điều tra của báo Thanh Niên với nhiều bài phóng sự gây tiếng vang trong lòng độc giả trước đây. Hiện giờ, khi tạm rời xa nghề báo, Hữu Phú có viết một loạt các bài về ký ức sống động thời còn 'nằm vùng' điều tra. Được sự đồng ý của tác giả, báo điện tử Một Thế Giới xin đăng loạt bài này.
Một buổi tối (thời điểm khoảng đầu nhữngnăm 2000), sau giờ làm việc, một người bạn gọi điện thoại đến hỏi tôi: “Tối nay “đại ca” có rảnh không? Đi làm vài ve chơi!”. Đang buồnmàbây giờ về nhà thì hơi… sớm, nên tôi đồng ý cái rụp. Chỉ trong chốc lát, người bạn ấy đã trờ tới trước cửa tòa soạn báo Thanh Niên như trồi lên từ dưới đất. Bình thường, tôi vẫn đi làm bằng xe máy (lúc đó tôi chưa có ô tô) cho nó tiện. Nay thấy đi nhậu bằng xe hơi, phải bỏ xe máy lại tòa soạn thì hơi “ngại”, vì không biết mình về lúc nào, phiền anh em. Thấy tôi có vẻ chần chừ, người bạn ấy lôi vội tôi lên xe, nói: “Lâu lâu đi nhậu bằng xe hơi cho nó sướng, mắc gì cứ “cày” xe máy hoài cho nó khổ…”. Nghe cũng đúng, vả lại ngồi xe hơi cũng… sướng hơn xe máy thật!
Đinh ninh với kiểu chuẩn bị đi nhậu hoành tráng bằng xe hơi như thế này thì chắc chắn sẽ ra ngoại thành xa xôi, nhậu với gió mát trăng thanh, và… gái đẹp, nên tôi định gọi điện thoại về nhà, báo với vợ rằng mình sẽ về trễ, do công tác đột xuất… Nào ngờ, chiếc xe lướt vài vòng đã trực chỉ hướng ra… cầu Khánh Hội, sang Q.4, TP.HCM. Vừa qua khỏi cầu, trong nháy mắt xe đã trờ tới một địa chỉ mà tôi không muốn đến nhất: nhà Năm Cam, bar Hải Hà (nằm trên đường Nguyễn Tất Thành, Q.4, TP.HCM). Tôi quay nhìn người bạn ấy, hỏi: “Mầy đưa tao tới đây làm gì? Mầy biết tao với Năm Cam không hợp mà!”. Gã thanh niên cười hề hề: “Dạ, “đại ca”, không sao đâu, chỗ này bây giờ đổi chủ rồi, anh Năm cho thuê rồi…”. Vừa nói, hắn vừa chỉ tay lên bảng hiệu. Nhìn theo tay hắn, tôi thấy tên vũ trường ghi: Tân Hải Hà. “Cựu” Hải Hà hay “Tân” Hải Hà gì cũng là… Hải Hà, chắc chắn có liên quan đến băng nhóm và không thể thoát khỏi mối quan hệ với Năm Cam.
Thực ra, lúc bấy giờ, toàn bộ các vũ trường, nơi ăn chơi nổi tiếng ờ Sài Gòn đều do các băng nhóm xã hội đen đầu tư, quản lý, cổ phần, bảo kê… không thể tránh dính dấp được, nếu muốn đi chơi, phải chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, tôi đang là nhà báo tại báo Thanh Niên (lúc đó đã có chút tên tuổi), báo Thanh Niên đang chống xã hội đen triệt để theo chỉ đạo của anh Nguyễn Công Khế. Công khai xuất hiện tại một địa chỉ thuộc băng nhóm Năm Cam quản lý đã là điều không nên rồi, đằng này lại… đến luôn nhà Năm Cam, thế mới ghê! Thế nhưng, tôi không chủ động về phương tiện đi lại, nên cuối cùng cũng bị lôi vào bar, ấn vào ghế.
Trong tiếng nhạc xập xình, chát chúa, một người phụ nữ còn khá trẻ tiến tới chỗ chúng tôi ngồi, cười giả lả làm quen, xin phép ngồi cùng và kêu 1 chai rượu X.O. Trong những nơi như thế này, việc mấy người đàn ông ngồi cùng gái lạ là điều quá bình thường, nên tôi cũng không để ý lắm, chăm chú ngắm những… cô gái khác, trẻ đẹp hơn, đang lượn lờ xung quanh. Đột nhiên, người phụ nữ ngồi cùng hỏi tôi: “Anh là Hữu Phú, báo Thanh Niên?”. Giật mình, tôi quay đầu lại, nhìn kỹ người phụ nữ ấy, trước khi trả lời câu hỏi. Cô gái không trẻ lắm ấy có dáng khá cao, tướng hơi đẫy đà, mắt một mí, trước đó vài năm thì có thể được xem là xinh xắn, nhưng bây giờ thì trông… “cũng được” thôi.
Chắc chắn người phụ nữ này không phải là “gái”, bởi với ngoại hình này thì cô ta không thể cạnh tranh với các cô gái trẻ khác trong vũ trường. Tôi chưa kịp trả lời thì cô gái đã nói tiếp: “Ông chủ của em muốn gặp anh”. Chết tôi rồi, đã đi chơi lén vợ con, lén báo Thanh Niên, tới nhà của Năm Cam mà còn gặp luôn… ông chủ, thì mình dù có 10 cái miệng cũng không thể chối rằng mình có quan hệ với xã hội đen. Vô thế, tôi chưa kịp phản ứng gì, thì đã thấy “ông chủ” lù lù bước tới. Nói “lù lù” cho nó oai chứ “ông chủ” thực ra chỉ là một người đàn ông bé loắt choắt, tóc 2 phân, mắt hí, mặc cái áo lụa hoa hòe, đi lũm chũm giữa 2 gã thanh niên “gạc - đờ - co” cao lớn, dáng bước 2 chân xỉa ra hai bên, chứng tỏ là dân giỏi Taekwondo.
Người đàn ông ấy bé người nhưng phong cách khá “đại ca”, vừa gặp tôi, y đã đưa tay ra bắt, miệng hỏi: “Anh Phú hả, tôi là A Lý” - bằng tiếng Việt trọ trẹ. Cái bắt tay khá chặt, chứng tỏ người này tự tin, ánh mắt nhìn láo liên, bước chân đi nhanh… chứng tỏ người này tâm cơ rất giảo hoạt, nhanh nhẹn. A Lý nhìn tôi cười toe toét, nhưng ánh mắt thì lại rất cảnh giác. Tôi cũng cười, và… cảnh giác còn cao độ hơn. A Lý nói được tiếng Việt nhưng không rành, phải cần có người phiên dịch cho nó nhanh. Đó chính là Diệp Hiểu Vân, cô gái đến bàn chúng tôi trước, kêu A Lý là ông chủ.
Qua câu chuyện làm đầu, tôi được biết Diệp Hiểu Vân là cô gái ngườiViệt gốc Hoa ở Chợ Lớn, làm phiên dịch cho ông chủ người Đài Loan tên A Lý, sang Việt Nam đầu tư vào lĩnh vực nhà hàng, vũ trường… với số tiền lên đến hàng triệu đô la.
Là ông chủ lớn, nhưng trông A Lý lại không “lớn” chút nào. Tôi ngạc nhiên, quan sát kỹ hơn A Lý… kiểu gì thì kiểu, tôi chắc chắn A Lý không phải là dân làm ăn, doanh nghiệp lớn thuần túy. Có cái gì ‘ẩn khuất” ở đây không?
Không quanh co, rào đón trước sau, A Lý vô thẳng vấn đề: Y sang Việt Nam đầu tư vào lĩnh vực “ăn chơi nhảy múa”, khá “nhạy cảm”, trước sau gì thì cũng có lúc vướng phải các hành vi vi phạm pháp luật… Mới chân ướt chân ráo đến Việt Nam, A Lý muốn làm quen với những người có “máu mặt” ở Sài Gòn để dễ bề tồn tại, chung sống một cách “hòa bình”.
“Máu mặt”gì cơ chứ khitôi chỉ là một thằng phóng viên cắc ké của một tờ báo, bị đì “mặt máu không” mỗi ngày, muốn làm quen để tạo mối quan hệ làm ăn thuận buồm xuôi gió thì phải gặp các “đại ca” có quyền hô mưa gọi gió lúc bấy giờ chứ… Tuy nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng cố làm ra bộ mặt khá “đại ca” cho người ta nể, ậm ừ qua chuyện để nghĩ kế thoát thân.
Thể hiện thiện chí, ngay tức khắc, A Lý đề nghị chúng tôi chuyển sang khu vực chợ An Đông (Q.5, TP.HCM) hát karaoke, vì ở đây ồn ào quá, khó nói chuyện. Biết thừa nhà hàng Karaoke ở chợ An Đông chỉ toàn là gái xịn, nếu mà “lún” vào mấy cái chỗ ấy thì khó lòng “trồi” ra được. Trong các căn phòng karaoke đóng kín cửa, chuyện gì xảy ra nào có ai biết; nếu mình nói không có gì thì cũng chẳng có ai tin…
Xe vừa chạy về đến khu vực gần tòa soạn báo Thanh Niên, tôi viện cớ mới uống mấy ly rượu, giờ bị mệt tim, đề nghị chở tôi về tòa soạn nghỉ ngơi. Dù rất lấy làm tiếc, nhưng A Lý cũng không ép, đưa tôi về lại cơ quan, hẹn một ngày tái ngộ, sau khi trao đổi số điện thoại cần liên lạc.
Nhìn đám người A Lý rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, tim thì không thấy đau, mà lại chuyển sang đau… bụng. Lẩm bẩm trong bụng, tôi biết gái ở An Đông rất đẹp!
(còn tiếp)
Hữu Phú