Trong những đêm tiếp theo, tôi đã được chiêm ngưỡng “Moon Gala/Halo” hay tiếng Việt là “Tán mặt trăng” – đó là hai vòng hào quang sáng lớn bao quanh mặt trăng.
Chuyến đi săn Bắc cực quang vùng Murmansk Teriberka (Phần 1)
Tán hình thành khi ánh sáng từ mặt trời hoặc mặt trăng bị khúc xạ qua các tinh thể băng trong mây và chỉ xảy ra khi mà các tinh thể băng có sự định hướng và vị trí góc phù hợp để hướng các tia sáng bị khúc xạ về mắt người quan sát.
Một hiện tượng nữa mà tôi muốn đề cập đến trong bài viết này đó là bão tuyết. Chúng tôi đã có dịp gặp phải bão tuyết và tôi đã hiểu nó thực sự nguy hiểm như thế nào. Trong vòng 2 phút tầm nhìn của chúng tôi chỉ còn từ 2-5 mét, hoàn toàn bị che phủ bởi sương mù và tuyết rơi dày đặc.
Điều quan trọng nhất trong trường hợp này là định vị đâu là phía Bắc đâu là phía Nam để tiến lên. Cần xác định đâu là phía của ngôi làng? Vì ở đây hoàn toàn không có sóng điện thoại, Google map không hoạt động và các loại pin cạn kiệt một cách điên cuồng dưới cái lạnh thấu xương này. Những ngọn núi hay sao chỉ đường đều biến mất trong cơn bão… bạn sẽ làm gì?
Tôi thực sự đã rất may mắn khi Alex – người bạn trai của tôi đã giúp trang bị cho tôi một chiếc bản đồ in sẵn và một cái la bàn, khi mới nhận tôi thấy khá là thú vị và buồn cười, nhưng anh ấy đã bắt tôi học cách xem la bàn và ứng nó với bản đồ. Vào lúc này thì tôi đã nhận ra sự quan trọng của việc này đến mức nào, nó là kiến thức sống còn để cứu lấy bản thân và bạn bè khi đang bị bủa vây bởi bão tuyết thiên nhiên hùng vĩ.
Nếu bạn ngã xuống, ngay cả bạn bè cũng sẽ không thể tìm thấy bạn vì tuyết sẽ nhanh chóng vùi lấy bạn, và họ cũng không thể nghe thấy bạn vì gió tuyết rất mạnh… bạn sẽ đơn giản là biến mất, không còn gì sau trận bão tuyết đi qua, chỉ còn lại cánh đồng tuyết mênh mông yên ả như ban đầu và bạn chỉ có thể được tìm thấy khi mùa hè đến và lớp tuyết dày tan chảy.
Andrej đã dạy tôi cách định vị ngôi sao phương Bắc, tôi vô cùng cảm kích và hạnh phúc khi được học rất nhiều kỹ năng cơ bản nhưng lại mới và vô cùng bổ ích. Cảm giác như đang được chỉ dạy những kiến thức cổ xưa được truyền lại từ những người thượng cổ cũng đã cùng nhìn lên bầu trời Teriberka ngày hôm ấy, kể câu chuyện của ngàn năm trước, linh hồn của họ đã hoà vào dòng sông của ánh sáng phương Bắc và mang đến cho chúng ta hy vọng, thanh lọc tâm hồn và mang lại bình yên cho trái tim những con người tìm đến dải đất cuối cùng của Trái đất này.
Cuộc hành trình kết thúc trong nước mắt khi Andrej và Kristina tiễn tôi ra ga xe lửa, chúng tôi phải chia tay tại đây. Cuộc hội thoại và giao tiếp trong suốt chuyến đi của chúng tôi rất đơn giản vì tôi nói được một chút tiếng Nga và họ cũng chỉ nói được một chút tiếng Anh, nhưng nó lại vô cùng dễ hiểu, chân thành và đến từ trái tim. Đó là sự tin tưởng của tình bạn, của tình đồng chí giữa người Nga và người Việt thấy thân thương đến lạ, bình yên, thuần khiết, quan tâm và lòng hiếu khách.
Đã rất lâu rồi tôi mới lại có một cảm giác hạnh phúc nhỏ bé nhen nhóm lên trong tâm hồn mình lần nữa. Một thứ gì đó đẹp đẽ, nước mắt rơi vì đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, nhưng lại vô cùng hạnh phúc khi tôi sẽ mang hạt giống tốt đẹp từ vùng đất này, từ những người bạn Nga chân thành mà tôi đã gặp nơi này, trở lại thế giới thực của mình và kể câu chuyện này đi muôn nơi.
Khi bạn lần đầu tiên bắt gặp một người Nga trên đường phố ở bất cứ đâu trên hành tinh này, không ai cười với bạn. Họ giấu đằng sau vẻ lạnh lùng, bộ áo giáp họ khoác lên mình là sự cứng rắn, khó gần. Nhưng một khi bạn kết bạn với họ, bạn sẽ thấy thực ra họ là người tình cảm, chung thuỷ và cởi mở, họ dường như đang giữ cảm xúc của họ để trao cho những người mà họ quan tâm, tin tưởng và thật may mắn tôi được họ coi à một người bạn thực sự.
Cuộc hành trình để lại nỗi nhớ và sự trân trọng tới tất cả những khoảnh khắc về dòng sông phép thuật nơi cực Bắc mênh mông tuyết ấy và tình bạn đẹp nơi nước Nga.
Dưới đây là những hình ảnh ghi được từ chuyến đi:
Bùi Thị Hồng Ngọc - Ảnh: Alex Okulovskyi/Hồng Ngọc