Một giọng nói quen thuộc khác vang lên không phải là của bà, cũng không phải của cô gái bán đồng nát. Người đó bước vào, bà Thư sững sờ.
- Bà xem thế nào, đi cắt duyên cho thằng Tú xem sao. Chứ ai đời gần 40 chục tuổi đầu rồi mà không có lấy nổi một mảnh tình vắt vai.
Nghe bà bạn thân nói, bà Thư lại thấy mệt mỏi. Có phải bà không làm đâu, cắt duyên, cầu lễ cho con trai đủ cả mà chẳng hiểu vì làm sao, cậu con trai độc nhất của bà, đích tôn của dòng họ lại mãi vẫn chưa kiếm nổi lấy một người vợ. Bà Thư không phải không giục giã con trai, bà giục nhiều đến sái quai hàm, mỏi cơ miệng rồi mà kết quả vẫn chỉ là câu nói:
- Con phải tìm được người hợp với mình thì mới lấy được chứ mẹ ơi!
Hợp, lại là từ hợp. bà Thư không hiểu nổi trong đầu cậu con trai của mình đang nghĩ như thế nào về từ hơp. Mà đợi được từ hợp đó xong, có khi bà cũng về với đất mẹ rồi cũng nên ấy.
Nằm vắt tay lên trán, bà Thư tự nhiên nghĩ ra mối tình của con trai từng bị mình phản đối quyết liệt. Số là con trai bà có ăn học đàng hoàng, tử tế, cũng có chút địa vị trong xã hội mà lại đi yêu một con bé bán đồng nát. Tú mà làm như vậy chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt bà. Điều ấy, bà hoàn toàn không chấp nhận. Và sau cái lần bị ngăn cấm ấy thì Tú, con trai bà hình như chẳng còn quan tâm tới bất kì một người con gái nào khác nữa. Bà Thư bất giác nghĩ, hay là vì bà ngăn cấm, khiến con trai bà đau khổ quá nên chẳng còn yêu ai được nữa. Bà còn chưa biết tính cách nào cho chuyện hôn sự của con trai thì…
Bà sững sờ, bà không dám tin vào những gì mình đang được chứng kiến.(Ảnh minh họa)
Xem thêm >>>Con gái học xa hàng tháng vẫn được bố gửi đều đặn 3 triệu lên cho và lần về nhà đường đột để thấy cảnh này
Bà Thư tròn mắt khi thấy Tú đột nhiên mang về theo một con gấu bông trắng rất to. Lại còn đứng chải chuốt một hồi rất lâu mới ra khỏi nhà. Trước khi đi, bà Thư còn nghe rất rõ rằng Tú ra ngoài ăn với bạn. Nhìn con gấu, nhìn dáng vẻ hí hửng của con trai, bà Thư đoán luôn rằng Tú đang đi hẹn hò. Lâu lắm rồi, bà mới được chứng kiến cảnh này của con trai. Bà mừng lắm nên quyết định đi theo xem có đúng là Tú hẹn hò không để còn sớm đường giục giã đám cưới. Rồi bao nhiêu hy vọng của bà tan biến hết khi bước chân vào nhà hàng sang trọng, bà chết lặng trước cảnh con trai mình đang gắp thức ăn cho con gấu bông trắng trước mặt.
Bà sững sờ, bà không dám tin vào những gì mình đang được chứng kiến. Con trai bà, lại đi hẹn hò với một con gấu bông. Không lẽ, vì chịu đựng cảnh cô đơn quá lâu mà con trai bà đã bị mắc bệnh rồi hay sao. Bà sợ, thật sự bà rất sợ. Bà chỉ có một cậu con trai duy nhất này thôi, nhỡ may nó mà có mệnh hệ gì thì chắc bà sống không nổi mất. Bà nghĩ kĩ rồi, chuyện đã đến nước này thì bà chẳng còn cần môn đăng hộ đối gì hết nữa, con trai bà phải có vợ, bà phải có cháu bế, bà mà cứ giữ mãi định kiến bảo thủ kia thì sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc.
Bà hỏi về con bé bán đồng nát mà con trai bà yêu. Bà mừng lắm, mừng rơi nước mắt khi biết rằng cô gái đó còn chưa lập gia đình, mà nghe đâu còn chưa có người yêu. Bà chuẩn bị tươm tất ngay tối hôm ấy rồi sáng sớm hôm sau, lúc con trai bà con đang say giấc thì bà đã dạy sớm sửa soạn, sang hỏi cưới cô bán đồng nát cho con trai bà rồi.
- Cháu… Cháu đồng ý làm con dâu bác chứ. – Bà Thư thấy thật khó mở miệng
Bà Thư ngỡ ngàng một lúc rồi nhìn ánh mắt tình cảm và cái nắm tay siết chặt của Tú và cô gái bán đồng nát thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề.(Ảnh minh họa)
Nhưng kìa, bà liệu có đang nằm mơ không khi cô gái đồng nát đó, đã từng biết bà ghét cay ghét đắng mình nhưng vẫn tiếp đón bà rất nồng hậu và còn đồng ý làm con dâu bà nữa chứ.
- Được… Tốt quá rồi, con đợi bác nhé! Bác về chuẩn bị trầu cau ngay đây. – Bà Thư mừng khôn xiết
- Mẹ nói là phải làm ngay đấy nhé!
Một giọng nói quen thuộc khác vang lên không phải là của bà, cũng không phải của cô gái bán đồng nát. Người đó bước vào, bà Thư sững sờ.
- Con… Sao con lại ở đây? – Bà Thư thấy Tú, ấp úng
- Con theo mẹ đi hỏi vợ mà. – Tú ôm lấy bà Thư, cười như nắc nẻ
Bà Thư ngỡ ngàng một lúc rồi nhìn ánh mắt tình cảm và cái nắm tay siết chặt của Tú và cô gái bán đồng nát thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Thì ra con trai bà không chịu lấy vợ không phải vì cao số, chỉ là vì muốn chung thủy, giữ chọn tình yêu với cô gái bán đồng nát mà thôi. Cả cái màn kịch đưa gấu đi hẹn hò kia cũng nằm trong kế hoạch của con trai bà. Tú tin, chứng kiến cảnh đó, chẳng người mẹ nào không sợ hãi đâu. Bà Thư chưa kịp mở lời thì Tú đã nhanh chóng ôm lấy bà xin lỗi. Bà đang định mắng mỏ vì tội lừa bà nhưng nhìn con trai hạnh phúc bên người con gái mình yêu, còn biết được con trai mình là người có tình có nghĩa, thì chắc bà Thư đã không còn muốn giận, cấm cản hay tiếc nuối gì nữa rồi.
Nắng