Tôi từng vài lần mua nước ở quán cà phê Starbucks bằng cách lái xe qua làn mua nhanh - làn xe cho phép khách hàng mua nước trực tiếp mà không cần xuống xe - và nghe nhân viên thu ngân nói, “Chị không cần trả tiền đâu vì người đằng trước đã trả cho chị rồi”.
Khởi đầu ngày mới như vậy thật là tuyệt. Tôi luôn ước mình có thể chạy theo và đích thân nói lời cảm ơn người đó.
Cũng vì thế mà tôi có thói quen nhìn gương chiếu hậu để xem người đằng sau mình là ai và nghĩ xem tôi có nên mời họ một ly cà phê hay không. Thỉnh thoảng tôi cũng làm việc này cho người khác. Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy mình như một nữ sinh nghịch ngợm, vừa “ra tay hành động” xong là chạy biến đi. Tôi tin sự hào phóng của mình được người khác trân trọng dù đó không phải là lý do tôi làm việc này. Âm thầm làm điều gì đó cho người khác không chỉ mang lại cảm giác thỏa mãn mà còn rất vui nữa.
Buổi sáng đặc biệt ấy, khi đến gần cửa thanh toán, tôi liếc nhìn gương chiếc hậu. Đằng sau tôi là một phụ nữ trung niên xinh đẹp lái chiếc xe thể thao mui trần sáng bóng. Tôi có thể nhìn thấy nữ trang vàng của bà lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôi mỉm cười nghĩ thầm, “Không đời nào người này cần mình mời một ly cà phê”. Tôi còn tưởng tượng bà ấy có nhiều tiền đến mức không biết tiêu xài sao cho hết, thế nhưng trong đầu tôi lại vang lên một giọng nói, “Trả tiền cà phê cho bà ấy đi”.
Tôi còn không dám mua cho mình ly cà phê đặc biệt, nói chi là mua cho một người hoàn toàn xa lạ. Tình hình tài chính của tôi khá eo hẹp và tôi cảm thấy tội lỗi mỗi khi chi tiền mua cà phê.
Tuy không mấy thoải mái nhưng tôi cũng nói với nhân viên thu ngân, “Vui lòng tính luôn đơn hàng của xe màu đỏ phía sau vào hóa đơn của tôi nhé”. Nói ra được những lời đó, tự nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi biết mình đã ngoan ngoãn nghe giọng nói trong tâm và đó mới là điều thật sự quan trọng. Tôi thanh toán tiền rồi lái xe vào bãi đậu xe. Sau đó tôi đi công chuyện và khi trở lại, tôi thấy chiếc mui trần màu đỏ đang đậu cạnh xe mình.
“Xin chào”, quý bà ấy lên tiếng. Trông bà thật lộng lẫy và sang trọng. “Tôi muốn cảm ơn cô vì ly cà phê sáng nay. Tôi không nghĩ có người làm điều đó cho mình.”
“Không có chi, tôi chỉ tiếp nối điều tử tế mà người khác đã làm cho mình thôi mà”, tôi mỉm cười nói và định bước vào xe.
“Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?”
Tôi gật đầu và bỗng nhiên bà bật khóc. “Tôi không biết tại sao mình lại kể chuyện này cho cô nghe nhưng tôi muốn cô biết tôi trân trọng ly cà phê sáng nay đến nhường nào”, bà bộc bạch.
“Chị không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi cũng rất vui khi làm điều đó”, tôi nói mà trong lòng cảm thấy hơi tội lỗi vì đã không thật sự thành thật.
Bà chia sẻ thêm, “Vợ chồng tôi có thể phải tuyên bố phá sản. Đối tác kinh doanh của chúng tôi lừa lấy hết cổ phần rồi bỏ mặc chúng tôi khốn đốn. Chuyện này xảy ra ngay giai đoạn khó khăn nhất khi tháng trước, con trai tôi vừa qua đời ở tuổi hai mươi sáu vì ung thư. Vợ chồng tôi đau khổ đến tột cùng và không còn đủ minh mẫn nữa. Tôi than trách Thượng đế vì đã bỏ mặc và không công bằng với tôi. Nhiều lúc tôi chẳng biết mình có thể sống tiếp được không nữa. Tôi cần một dấu hiệu cho thấy Ngài vẫn yêu thương chúng tôi và mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Khi cô trả tiền cà phê cho tôi sáng nay, tôi biết đó chính là dấu hiệu mình vẫn luôn tìm kiếm. Tôi không biết phải cảm ơn cô sao cho đủ. Tôi sẽ không bao giờ quên điều này, đặc biệt là trong những lúc cô đơn.”
Giờ thì tôi mới là người phải cố kìm lại những giọt nước mắt nơi khóe mắt. Tôi nói mình hiểu hoàn cảnh của bà. Tôi cũng từng trải qua nỗi đau mất con và bị đối tác kinh doanh lừa. Chúng tôi trò chuyện thêm vài phút, trao đổi số điện thoại và hẹn ngày gặp lại. Tôi ngồi yên trong xe một lúc, người run run. Tôi tin sáng hôm đó mình đã mang đến cho người phụ nữ ấy nhiều hơn một ly cà phê. Tôi có thể trở thành người bạn tâm giao của bà và sẽ hỗ trợ bà để bà nhận ra mình không hề cô đơn.
Lần tới khi lái xe qua làn mua nhanh của cửa hàng và cảm thấy thôi thúc làm một việc tử tế nho nhỏ nào đó, tôi sẽ không chần chừ mà thực hiện ngay.
Trích sách Sức mạnh của sự tử tế -First News phát hành