Làm chủ một trung tâm nghệ thuật, nghệ sĩ hải ngoại thừa nhận anh bị cuốn vào công việc đến nỗi không có thời gian ở bên hai con trai lúc con trưởng thành.
-Anh nghĩ sao khi nói thời gian gần đây anh thường xuyên về nước làm gameshow là do thị trường giải trí hải ngoại ngày một khó khăn?
- Những nghệ sĩ khác tôi không biết sao, nhưng riêng tôi xác định không về nước để tham gia showbiz. Ở tuổi của tôi, mục đích chính trở về là để phát triển trung tâm của mình tại Việt Nam. Thời gian gần đây tôi tham gia gameshow với mục đích tìm kiếm tài năng cho sân khấu. Thế hệ nghệ sĩ chúng tôi ở hải ngoại ngày càng già cỗi, lớp trẻ hiện nay bị ảnh hưởng văn hóa Mỹ quá nhiều. Vì thế, để tìm ca sĩ hát nhạc trữ tình, dân ca hay Bolero, tôi phải tìm người sinh ra và lớn lên ở Việt Nam. Ngay cả hai con trai tôi, khi bé chúng diễn hài cùng tôi rất nhiều. Nhưng khi lớn tôi không hướng chúng theo nghề vì các con sinh ra, lớn lên ở Mỹ, vốn hiểu biết về văn hóa Việt Nam quá ít trong khi khán giả của tôi phần lớn là người Việt.
- Tôi không được tự do như Hoài Linh hay Chí Tài. Mỗi khi lưu diễn, họ có một thân một mình, không phải lo cho ai. Còn tôi có cả một trung tâm và cả trăm con người phía sau, đi đâu, làm gì cũng phải đắn đo, cân nhắc. Tôi bắt đầu về Việt Nam từ năm 2013, khi ấy đã có một số nhà sản xuất mời tôi tham gia gameshow nhưng tôi từ chối hết. Thời gian đó, tôi tập trung tâm huyết cho việc phát triển sân khấu ở trong nước. Trước đó nữa thì hai con tôi còn quá bé, tôi cần dành nhiều thời gian ở bên các cháu và hỗ trợ vợ quản lý công việc.
Hiện tại, các con tôi đều đã lớn, sân khấu trong nước cũng sắp xếp ổn thỏa nên tôi có thời gian làm những công việc khác.
- Dồn tâm huyết cho công việc, anh dành sự quan tâm cho người thân thế nào?
- Trên sân khấu tôi là nghệ sĩ, trong công việc tôi là người kinh doanh còn khi về nhà, tôi là người chồng, người cha. Tuy nhiên, tôi luôn tự cho rằng mình là một người cha thiếu trách nhiệm. Công việc quá nhiều khiến tôi không có nhiều thời gian đồng hành và lớn lên cùng con. Khi các cháu còn nhỏ, những lúc không phải đi diễn, tôi tranh thủ sáng đưa con đi học, trưa đón về, nấu nướng, ăn uống cùng con. Sau này các cháu lớn hơn, cha con tôi ít có thời gian dành cho nhau. Vì thế tôi rất cưng chiều các con, muốn mua gì, làm gì tôi cũng đồng ý, miễn là chúng học giỏi.
- Vân Sơn trong đời thường là người thế nào?
- Tôi rất khó tính trong ăn uống nên mỗi khi đi show thường tự mang theo đồ ăn. Vì tật xấu này mà tôi nấu ăn cũng rất ngon. Một trong những cách ghi điểm của tôi với gia đình là nấu ăn cho cả nhà những khi rảnh rỗi.
Tôi cũng là người không phá sức như nhiều nghệ sĩ khác. Tôi hiếm khi tụ tập, nhậu nhẹt sau giờ làm, có uống cũng giữ chừng mực, không ai ép được. Tôi cũng duy trì tập luyện thể thao thường xuyên để giữ thanh sắc. Trước kia nghèo khó sinh hoạt thế nào, sau này có chút thành công, tôi vẫn vậy. Có lẽ đó là lý do khiến tôi được nhiều người khen trẻ hơn tuổi thật.
-Anh từng trải qua những gì để có được ngày hôm nay?
- Tôi bước vào nghệ thuật bằng công việc diễn viên múa của Đoàn nghệ thuật Hương miền Nam. Thời đó, diễn viên hạng A như cậu Chánh Tín được 9 đồng một đêm diễn, diễn viên múa chúng tôi được 3 đồng. Trong khi đó, giá một đĩa cơm tấm sườn bì là 4 đồng. Ngoài ra, mỗi tháng chúng tôi được phát 21 kg gạo, một kg thịt và một kgđường... Tất cả tôi đều đem về đóng góp với bố mẹ nuôi các em. Để có thêm thu nhập, tôi nhận thêm việc dọn sân khấu của nhân viên hậu đài, phát tờ rơi, dán áp phích quảng cáo...
Từ diễn viên múa, tôi trở thành diễn viên hài nhờ những lần lên diễn thế khi nghệ sĩ nổi tiếng bận chạy show không đến kịp. Thời điểm cuối những năm 1980, tôi theo anh Bảo Quốc đi diễn khắp các tụ điểm trong TP HCM. Thù lao mỗi đêm diễn tính ra cũng mua được cả chỉ vàng... Tuy nhiên, khi sang Mỹ định cư vào năm 1990, tôi tay trắng làm lại từ đầu.
- Anh đã gầy dựng lại sự nghiệp thế nào để trở thành ông chủ sân khấu như hôm nay?
- Khi ở Việt Nam, có nhà lầu xe hơi được coi là giàu nhưng khi sang Mỹ, những thứ đó trở thành nhu yếu phẩm. Nếu muốn sống một cuộc sống bình lặng, ngày đi làm, tối đi diễn chơi chơi cho đỡ nhớ nghề thì bạn không có cơ hội nổi tiếng. Tôi may mắn sang Mỹ đúng thời điểm cách tấu hài ở đó đã quá cũ. Các nghệ sĩ đang diễn theo lối truyền thống trong khi tôi, Bảo Liêm mang phong cách hoàn toàn mới từ Việt Nam sang.
Có thể cách diễn cũng như các tiểu phẩm của chúng tôi giống một gia vị lạ khiến cộng đồng người Việt ở đây thích thú. Sau bốn năm không tìm được tiếng nói chung với người đứng đầu của những trung tâm giải trí, chúng tôi gom hết tiền bạc tách ra mở trung tâm riêng. May mắn là cuốn băng đầu tiên của trung tâm tạo hiệu ứng với khán giả giúp sự nghiệp của tôi thuận lợi từ đó.
Theo Châu Mỹ/VNE