Gay cũng là con người, cũng biết cười khi vui, khóc khi buồn như mọi người mà sao mọi người không chấp nhận. Gay không phải là 1 cái tội, khi sinh ra đời có ai muốn mình như vậy không.
Chào mọi người, mình là 1 thằng Gay từ thuở mới sinh. Hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình.
Thật may mắn là mình sinh ra trong 1 gia đình có thể nói là tương đối khá giả, mình là con út trong gia đình với 1 anh và 1 chị. Ngày đó, khi sinh anh và chị mình rồi, ông bà 2 bên muốn ba mẹ mình sinh thêm cho ông bà 1 đứa cháu trai nữa, ba mẹ mình tìm đủ mọi cách để làm ông bà vui lòng. Sau hơn gần 5 năm thì mẹ mình cũng mang thai và sau 9 tháng 10 ngày thì mình ra đời như một đứa trẻ bình thường. Không may sau khi sinh được 15 ngày, cơ thể mình bắt đầu phát bệnh và mình phải sống gần 3 năm trời liền trong bệnh viện.
Đến năm 5 tuổi, nhà mình chuyển nhà lên thành phố để tiện hơn cho việc học hành của mấy anh em mình. Nhớ lắm ngày đầu tiên khi vào nhà trẻ, mẹ bế mình vào và đưa cho cô giáo, mình khóc thét lên đòi mẹ mà mẹ chỉ cười rồi quay lưng ra về. Đến giờ ra về, mình nghe cô giáo nói mẹ lo cho mình nên đã đợi ở cổng nhà trẻ từ lâu lắm rồi. Đến giờ nghĩ lại mình mới cảm thấy hết tình yêu của mẹ dành cho mình. Ngày thứ 2 đi học, mẹ nói nhỏ với mình ngoan không được khóc nữa thì mới là 1 đứa bé ngoan, phải là đứa bé ngoan thì mẹ mới thương. Đối với 1 đứa trẻ thì đây là 1 yêu cầu gần như quá khó nhưng vì mẹ nên mình cố gắng không khóc nữa mà chỉ mếu và giận dỗi mà thôi.
|
Ảnh minh họa |
Bước vào lớp một, không còn cô giáo đút cơm cho ăn nữa mà thay vào đó là cô giáo cầm tay tập viết cho từng nét. Vì đã hứa không khóc nữa nên ngày đầu tiên đi học, mình cố gắng không khóc như mấy bạn khác! Sang đến lớp 2, ba mẹ mình phải đi làm xa và nhờ bà ngoại lên trông nom, cơm nước mấy anh em học hành. Suốt quãng thời gian học cấp I, ngày nào mình cũng được bà dẫn đi học, chăm cho ăn, giặt giũ quần áo và gần như là người mẹ của mình! Từ khi học lớp 1, mình đã chơi hoàn toàn với con gái, nào là nhảy dây, banh đũa,.. và cái biệt danh Bống bắt đấu kể từ đó, không một bạn trai nào chịu chơi với mình.
Bước vào cấp II, mình bắt đầu nhận ra điều khác biệt của cơ thể so với mấy bạn trai cùng lớp. Mình thấy mình giống mấy bạn gái hơn: mình thích ngồi nói chuyện với mấy bạn gái bàn tán về chuyện bạn trai này rồi bạn trai kia cùng lớp hay khác lớp,... Những ngày bắt đầu cấp II, mình bắt đầu trải qua một quãng thời gian dậy thì - quãng thời gian chuyển đổi từ con nít thành vị thành niên. Nhưng mình phát triển không như các bạn nam mà thay vào đó là chỉ phát triển về chiều cao và 1 số thứ khác. Mình cao hơn các bạn nữ 1 chút, da mình bắt đầu trắng ra như các bạn nữ, từ đó cái biệt danh Bê Đê bắt đầu xuất hiện.
Cũng thật may mắn là nhà mình cách trường khoảng 500m nên mình tự đi bộ để đi học để cho bà không mất công nữa vì dù sao bà cũng gần 80 rồi. Ngày nào ra về mình cũng gần như bị chặn đường trêu chọc hay bị đánh cho vui còn nhẹ thì cũng bị bọn trong lớp chạy xe qua trêu chọc và nói to cho mọi người đi đường biết rằng mình là Bê Đê. 4 năm cấp II là quãng thời gian mà mình phải chịu nhục nhã như vậy!
Bước vào cấp III, ba mẹ mình biết bà đã lớn tuổi nên không đi làm xa nữa mà về nhà thay bà chăm sóc mấy anh em. Mình bắt đầu chơi Facebook và có làm quen với 1 số bạn bè là Gay như mình trên đó. Lớp 10 của mình có lập 1 trang Facebook riêng cho thành viên trong lớp tham gia. Mình vô tình gia nhập và bị mọi người trong lớp phát hiện! Con trai không dám chơi với mình vì sợ mình có tình ý với nó, con gái không dám chơi với mình vì biết mình là Gay nhưng sợ mình là Gay giả, nó thân thiết quá với mình rồi mình làm gì nó! Dù sao lên lớp 10 rồi, 2 từ Bóng hay Bê Đê không còn nữa mà mình bị mọi người gọi là Gay!
Đối với họ thì đây chỉ là 1 biệt danh bình thường nhưng đối với mình thì đó là cả 1 cuộc đời! Họ chọc ghẹo, trêu đùa và nhiều khi còn lấy mình ra làm 1 trò đùa cho mọi người. Mình lúc đó bị cách ly hoàn toàn với mọi người như 1 con nghiện bị cách ly khỏi xã hội. Không may chuyện này tới cô giáo và cô gọi về cho mẹ mình. Ngày hôm đó quả thực là một ngày tồi tệ đối với mình như cái ngày mà mình nhận ra mình là Gay, nó có cảm giác như là cả thể giới đang sụp đổ trước mặt mình, mình rất sợ, mình rất sợ khi về tới nhà sẽ thấy khuôn mặt tuyệt vọng của mẹ hay khuôn mặt hụt hẫng của ba nhưng không phải như vậy! Khi vừa về tới nhà, nhà mình vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy...
Cả nhà mình đều đã biết mình là Gay!
Kể từ ngày ấy, đêm nào mình cũng khó ngủ bởi vì khóc, nghĩ đến những lời nói mà bạn bè trong lớp nói đến: Chỗ này không phải cho Gay như mày đâu, biến ra chỗ khác đi hay vô phúc cho ai sinh mày ra... Gay cũng là con người, cũng biết cười khi vui, khóc khi buồn như mọi người mà sao mọi người không chấp nhận. Gay không phải là 1 cái tội, khi sinh ra đời có ai muốn mình như vậy không. Cha mẹ sinh con ra đời, ai không muốn con mình có thể lớn lên và làm 1 người bình thường là vui lòng rồi. Mà cho dù đó là một cái tội do mình làm ra thì liên quan gì đến gia đình mình mà lại gọi rồi nó ba mẹ mình như vậy, họ có làm gì các bạn đâu... Các bạn hãy thử sống 1 ngày như chúng tôi đi thì các bạn sẽ biết như thế nào là giá trị của cuộc sống!
Tuy mình không có bạn bè nhưng giờ đây mình đã có gia đình, là nơi an toàn nhất cho mình để có thể chở che, yêu thương... Giờ đây, khi viết những dòng này, mình rất muốn có thể gửi những lời này đến với ba mẹ của mình: "Cám ơn ba mẹ đã sinh con ra đời này, cho con được sống và cảm nhận thế nào gọi là cuộc sống nhưng chắc có lẽ con đã phạm tội bất hiếu, làm ba mẹ phải buồn vì: CON LÀ GAY!"
Theo Lê Thanh Phương (Tri Thức Trẻ)