Sáng nay Thánh Phê rô vừa mở cổng thiên đàng đã thấy một bé chừng sáu – bảy tuổi đứng đợi tự bao giờ.
Nhưng dù Thánh đã mở rộng cánh cổng, cậu bé vẫn tỏ vẻ nghi ngại không bước vào, mà hỏi đi hỏi lại: “Đây có phải thiên đàng không?”. Thánh ân cần:
- Đúng rồi đó con. Con lên đây hồi nào và vì sao?
Cậu bé ôm cổ thều thào:
- Dạ con lên đây chiều qua, con bị một bảo vệ dân phố cắt cổ!
Thánh Phê rô kêu lên:
- Chúa ơi! Sao bảo vệ lại giết trẻ con?
- Bảo vệ ấy bị bệnh tâm thần, có giấy chứng nhận hẳn hoi!
- Chúa ơi! Sao người ta lại cho bệnh nhân tâm thần làm bảo vệ? Xứ sở của con thật kỳ lạ! Thôi con vào đi...
Cậu bé không chịu bước vào mà lại hỏi:
- Thế ở đây ô sin có “tung hứng” trẻ sơ sinh không?
- Chúa ơi! Không hề!
- Thế bảo mẫu có hành hạ trẻ mầm non không?
- Chúa ơi! Không hề!
- Còn mẹ kế có nung sắt tra tấn con chồng không?
Dù Thánh Phê rô lại “Chúa ơi! Không hề”, cậu bé vẫn dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì.
Thánh gãi đầu một hồi thì chợt hiểu, chạy vào trong khoảng mươi phút rồi xuất hiện trở lại với một mớ băng rôn, biểu ngữ trên tay: nào là “Tất cả vì tương lai con em chúng ta!”, “Trẻ em là tương lai của đất nước!”, rồi thì “Trẻ em hôm nay là thế giới ngày mai!”, “Hãy dành những gì tốt đẹp nhất cho trẻ em hôm nay!”, “Chấm dứt bạo lực để vun đắp yêu thương!”...
Sau khi tất cả khẩu hiệu được Thánh Phê rô giăng la liệt khắp nơi, cậu bé liền vỗ tay reo:
- A! Giờ mới giống cái thiên đàng mà người lớn vẽ ra cho con xem!
Người già chuyện/Người Đô Thị