Cổ nhân có nói: người ta là hoa của đất. Những hành động trên thật xứng đáng được trân trọng. Nếu xã hội là một vườn hoa lớn, thì những biểu hiện trên là những bông hoa đẹp nhất. Nhiều khi phải biết tự hạ mình xuống để được người khác nâng giá trị của mình lên.
1. Buổi sáng thứ hai đầu tuần, dòng người hối hả tuôn về trung tâm thành phố. Các con đường được nghỉ chút xả hơi cuối tuần nay phải gồng mình vì bụi khói, tiếng ồn... Ở nhiều góc đường, cũng như mọi khi, chỉ kịp chực chờ đèn đỏ là một số người tiếp thị xông ra trước đầu xe, chìa những tờ rơi quảng cáo. Một số người khó chịu thầm nghĩ: Điệp khúc mở đầu cho một ngày đầy phiền toái của cuộc sống thị thành! Nhưng hôm nay thật khác lạ, có cái gì đó thật dễ chịu, thật thân thương len lỏi vào trong tâm trí của người đi đường kia. Phát tờ rơi hôm nay là hai cô gái mặt mày xinh xắn. Họ là sinh viên. Một cô đi đưa cho khách. Cô còn lại thì lom khom nhặt những tờ rơi mà người đi đường tiện tay thả xuống mặt đường vô tội vạ trước đó. Nhiều người nghĩ rằng họ sẽ phát lại cho khách những tờ rơi nhặt lại ấy. Nhưng không, cô ta nhặt xong và bỏ vào một giỏ rác bên đường...
2. Ba người đàn ông trung niên ngồi uống cà phê. Trong tiếng nhạc xập xình, họ đang bàn về việc trúng số - những tấm vé mua chung số khi uống cà phê sáng qua. Ai cũng hoạch định cho riêng mình đầy những mộng đẹp. Vừa lúc ấy có một bà lão bán vé số bước vào. Bà lão chìa xấp vé ra mời. Họ mượn sổ dò số. Vé hỏng! Một người vò vé, ném sang góc bàn đối diện, người khác thả rơi xuống nền quán, còn người kia thì nhét vào túi áo. Sau khi bán vé xong, bà lão xin những tấm vé trong túi người đàn ông kia. Cả ba người đều nghĩ: Chắc là có gì gian dối ở đây? Xin vé xong, bà lão cúi nhặt những vé rơi vãi và đi ra cửa quán. Cả ba người nhìn theo. Trái với những gì họ nghĩ, bà lão cho những chiếc vé vào sọt rác của chủ quán...
3. Là một giáo viên nhiệt tình, thương yêu học sinh và đầy trách nhiệm, nhưng tuần nào tổng kết thi đua ở trường, lớp của thầy C.H.C chủ nhiệm vẫn xếp hạng bét. Tệ nhất là điểm vệ sinh. Lớp trực nhật chậm, lem luốc, bữa sạch bữa dơ. Hôm nào đến cuối buổi học cũng nhiều giấy vụn. Sau nhiều lần nhắc nhở, có cả sử dụng hình phạt, thấy chẳng suy suyển gì mấy, thầy C. bèn nghĩ ra một cách. Số là hôm ấy lớp có tiết kiểm tra. Trong lúc chúng cắm cúi làm bài thì thầy C. đi khắp phòng học, thầy điều chỉnh các dãy bàn cho thật ngay ngắn. Rồi đột nhiên thầy đến cuối lớp, lấy cây chổi lên. Trước cái nhìn đầy ngạc nhiên của cả lớp, thầy đã quét sạch những rác bẩn. Kể từ hôm đó, lớp của thầy C. bao giờ cũng được học trò vệ sinh sạch sẽ...
Cổ nhân có nói: người ta là hoa của đất. Những hành động trên thật xứng đáng được trân trọng. Nếu xã hội là một vườn hoa lớn, thì những biểu hiện trên là những bông hoa đẹp nhất. Nhiều khi phải biết tự hạ mình xuống để được người khác nâng giá trị của mình lên. Ta có quyền tin tưởng rằng, nếu chứng kiến những cảnh ấy thì người ta sẽ có ứng xử tích cực hơn: một cái lắc đầu không nhận tờ rơi, hoặc có nhận thì không ném xuống mặt đường; điều chỉnh thói quen tiện đâu là xả rác đấy. Đâu chỉ là chuyện rác, mà lớn hơn là chuyện ứng xử, chuyện của văn hóa...
Theo Trần Ngọc Tuấn/Thanh Niên