Là phụ nữ mong muốn có được cho mình một chỗ dựa vững chắc để làm chốn trở về liệu rằng quá xa xỉ? Điều tưởng chừng giản đơn này buồn thay đến nay vẫn còn là nỗi niềm đau đáu của những ánh mắt mỏi mệt kiếm tìm.
Buồn lắm!!!!
Lòng em nặng trĩu, và nước mắt chỉ trực tuôn ra khi viết những dòng chữ này..
Em quay quắt với biết bao câu hỏi "vì sao" mà không thể tìm nổi đáp án. Bế tắc và u uất!!!
Mình cưới nhau mới được hơn nửa năm thôi mà? Và em thì đang mang con trong bụng. Lẽ ra đây phải là quãng thời gian ngập tràn hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười... Vậy mà....
Em chưa bao giờ nghĩ giữa chúng ta lại có thể có 1 hố sâu khoảng cách và 1 vết rạn lớn như thế này. Yêu nhau 2 năm, rồi cưới. Em theo anh về tập làm vợ làm mẹ! Vì mang thai nên em tạm dừng việc học. Quanh quẩn ở nhà an phận với công việc nội trợ khi em mới 22 tuổi!! Không đi học, không giao tiếp, không còn bạn bè, không còn biết bên ngoài có gì mới. Cuộc sống thay đổi quá đột ngột, không cho em thời gian thích nghi, em chấp nhận và cũng chẳng dám kêu ca phàn nàn..
"Mỗi ngày em chỉ mong tới giờ anh đi làm về...để em kể với anh rằng hôm nay con đạp em" |
Mỗi ngày em chỉ mong tới giờ anh đi làm về thôi! Về chơi và nói chuyện với em, cho em quên đi 1 ngày dài với toàn công việc nhà chán ngắt! Về để em kể với anh rằng hôm nay con đạp em, làm em ốm nghén mệt như thế nào, rồi em được rúc vào lòng anh, được anh ôm chặt! Em ước rằng mỗi đêm đi ngủ, em được gối lên tay anh, để anh xoa lưng rồi chìm vào giấc ngủ, 1 giấc ngủ yên bình không còn những cơn mơ đáng sợ và những giọt nước mắt lăn dài!
Nhưng dường như điều đó nó xa vời quá!!!!
Đi làm về, anh ăn tối xong, vội vội vàng vàng ôm lấy cái laptop đến đêm, bỏ mặc em. Không ôm laptop anh lại xách xe đi chơi!! 1 câu anh không thèm hỏi xem em hôm nay ở nhà như thế nào, em có mệt mỏi gì không, tâm trạng em ra sao? Em cứ ngồi đó, ở trên giường, như 1 cái bóng nhìn anh đang hăng say với cái game mới tải hay chốc chốc lại tủm tỉm cười vì đọc comment facebook hay trên diễn đàn nào đó! Khi ấy, em thấy mình thật sự là người thừa!
Em còn nhớ 1 buổi chiều em ốm! Tức ngực không thở nổi, nằm bẹp trên giường, anh vẫn hăng say chém giết với game mới. Mẹ anh bước vào phòng, thấy em nằm đấy hỏi ra mới tức tốc lấy máy đo huyết áp, xoa dầu rồi day ngực em cho đỡ tức!! Mẹ trách anh " vợ đã như thế này, vẫn còn ngồi đấy chơi được!!" Anh mặc kệ, anh chơi tiếp!
Còn vài ngày nữa thôi, em sinh con. Em cảm cúm suốt gần tuần nay anh đâu biết? Cho đến ngày hôm qua, mẹ em phải nhắn tin cho anh là vợ con mệt đấy, tí con pha nước cam cho nó, anh mới biết! Trong khi cô bạn anh bên nước ngoài, gầy và kém ăn, anh sục sôi lên nhờ mẹ em mua thuốc, rồi hỏi địa chỉ để đến tận nơi mua gửi sang bên ấy! Em có tủi thân không???
Chủ nhật trước mẹ anh về quê, mẹ em bảo lên nhà mình ăn cơm. 1h chiều bạn anh gọi điện nhờ đi mua hộ laptop, em dặn anh mua xong, nếu anh có đi uống cafe nữa thì về sớm 1 chút, tầm 4 rưỡi về đưa em đi chợ mua thức ăn về nấu, nhà xa chợ quá, em lại bụng to! Anh ừ ừ, 6h kém anh mới thèm về! Em đành bảo mẹ thôi đừng lên nữa, vừa nói em như vừa khóc! Vợ anh là ai??? Mẹ vợ anh là cái gì với anh đây??
Vợ chồng bạn anh bỏ nhau, chỉ 1 cú điện thoại của vợ bạn anh thôi, anh sẵn sàng bỏ em đang ốm nằm đấy, phóng ra ngồi nghe vợ bạn anh tâm sự! Trong khi vợ anh đây này, đau khổ, u uất ngày từng ngày vì cái sự vô tâm của anh, anh có dành nổi 1 phút lắng nghe không??
Vì em là con 1 trong gia đình, bố mẹ em quá thương em cho nên bao nhiêu lần em khóc, bao nhiêu lần tủi thân, bố mẹ đều khuyên em nín nhịn đi! Vì có chuyện gì em và đứa bé cũng sẽ rất thiệt thòi! Thương bố, thương mẹ, thương con, em nín nhịn tất! Em chấp nhận cả 1 cuộc sống vợ chồng mà ở đó không có sự giao tiếp, không có sự chia sẻ!! 2 chúng ta giờ đây tựa như cái bóng của nhau mà thôi. Đau khổ lê lết mãi cũng chẳng giải quyết được gì! Anh cũng đừng trách em vì chính anh tự gạt anh ra khỏi cuộc đời mẹ con em! Đến giờ phút này, em không cần anh nữa! Li hôn hay không, thế nào cũng được! Với em, thì con là tất cả rồi!!
Theo webtretho