Bị gia đình ngăn cấm mối tình với cô có quan hệ họ hàng trong phạm vi 4 đời, Hòa quyết định bỏ vào Sài Gòn làm việc và 6 tháng liền không trả lời tin nhắn của người thương. Hạnh không bỏ cuộc, hàng ngày vẫn nhắn tin cho Hòa dù không được hồi âm, sau đó từ Hà Nội vào Sài Gòn thăm người yêu và nhận về cái kết có hậu.

Cô gái Hà thành kể chuyện cưới cháu sau 6 tháng nhắn tin không được hồi âm

Hồng Quân | 31/08/2018, 10:53

Bị gia đình ngăn cấm mối tình với cô có quan hệ họ hàng trong phạm vi 4 đời, Hòa quyết định bỏ vào Sài Gòn làm việc và 6 tháng liền không trả lời tin nhắn của người thương. Hạnh không bỏ cuộc, hàng ngày vẫn nhắn tin cho Hòa dù không được hồi âm, sau đó từ Hà Nội vào Sài Gòn thăm người yêu và nhận về cái kết có hậu.

Xem thêm:Cô gái đăng status cầu ai ghét mình chết sớm, 10 ngày sau tử vong vì sốt xuất huyết

Bị tung ảnh khoe ngực và xin clip sex, streamer Lai Lai lên tiếng

Chồng bắt quả tang vợ trong nhà nghỉ, tình nhân bỏ chạy quên quần lót

Rủ cô gái đi nhà nghỉ, người đàn ông cụt 2 chân bị dọa chém

Hạnh kể chuyện tình cảm động với chủ đề “Khi chồng là cháu của bạn” thu hút sự chú ý của dân mạng:

Bố mẹ mình lấy nhau ở quê xong lên thành phố Hà Nội lập nghiệp rồi mới có mình. Quê ở xa mà mình hồi nhỏ cũng yếu nên được về quê chơi đúng một lần, mãi tới khi đậu Đại học Kinh tế Quốc dân xong mới được về lần thứ 2 để đi đám cưới.

Con cháu anh em họ hàng đông nghịt, hoa hết cả mắt. Đang ngồi ngơ ngơ giữa sạp thì hắn đi ra, ngồi đối diện, nhìn một lúc rồi phán là: “Con gái con lứa sao trang điểm già thế, trông như bà cô...”. Mình còn chưa biết nói thế nào thì hắn đã lượn vào bếp. Trời nóng, người đông tự nhiên bị chê già mới điên chứ. Lúc sau, hắn đi ra đặt cốc chè đỗ đen xuống bàn, bảo: “Sợ mình già yếu, nắng nóng không chịu được”. Mình lườm, hắn khen: ‘Lườm một cái trẻ hẳn ra”.

Cuối ngày hôm đó dỡ sạp, họ hàng về hết, còn ít người ở lại, trong đó có gia đình nhà hắn. Hóa ra cụ của bố hắn với ông nội bố mình là 2 anh em ruột. Bố mình với bố hắn là 2 chú cháu bằng tuổi, chơi thân với nhau hồi bé. Thế nên, hắn phải gọi mình là cô. Hắn đứng cạnh, nói thầm bảo: “Hóa ra là cô thật à”.

Từ đợt đấy 2 đứa nói chuyện suốt. Nói 1-2 câu là lại chê 3-4 câu: “Cô ăn như mèo”; “Cô mặc như bà cố”; “Bà cô đầu đất”; “Học hành như thế ra kiểu gì chả thất nghiệp”. Vậy mà 3 năm đầu ở Hà Nội, khi nào có chuyện, mình cũng tâm sự với hắn. Lần nào cũng chỉ nói vài câu là hắn biết, trượt môn là hắn xách đi ăn. Lúc mình chia tay người yêu, hắn kéo đi ăn nguyên 1 tuần làm mình tăng tận 4kg.

Giữa năm 3 của mình, hắn ra trường, kiếm được học bổng qua Úc 1 năm. Trước khi bay 3 ngày, hắn ra Hà Nội, bảo dẫn mình đi chơi lần cuối trước khi sang kia. Cả buổi hắn nói rất ít, không giống bình thường. Thế rồi hắn bảo chở mình về, nhưng lại vòng lên trên cầu. 2 đứa đứng trong im lặng rồi tự nhiên thôi, hắn bảo: “Phải lòng bà cô già của hắn mất rồi”.

Hắn quay sang nhìn mình như chờ câu trả lời vậy, nhưng bất ngờ quá, mình không nói được gì cả. Hắn chở mình về rồi cứ thế bay, không một lời tạm biệt, không một tin nhắn. Mình giận lắm. Ngày hắn đi, có người chuyển quà của hắn cho mình. Hắn tặng mình một cái vòng tay với 1 mảnh giấy nhỏ mà mình vẫn còn giữ: “Tôi thực sự thích cô”.

Mình khóc, không hiểu sao đọc xong lại khóc nữa, mọi chuyện bỗng nhiên trở nên thật là rõ ràng. Hắn luôn ở bên cạnh mình bất cứ khi nào mình cần, chưa bao giờ hỏi lý do, chưa bao giờ phàn nàn. Suốt mấy năm đại học, hắn không có người yêu. Thời gian rảnh của hắn phần lớn đều dành cho mình. Hắn nói đúng, mình là đầu đất, chỉ có đầu đất mới không nhận ra được tình cảm đó, mới không cảm nhận được sự quan trọng của hắn với bản thân khi còn bên cạnh.

Quá rõ ràng, hắn thích mình và mình cũng thích hắn. Nhưng cái mối quan hệ họ hàng giữa mình với hắn, giữa 2 người cho dù cách nhau qua 4 đời thì với văn hóa ở Việt Nam vẫn khó chấp nhận. Mình tin là hắn cũng biết điều này nên suốt 3 năm hắn không hề bày tỏ.

Mình nhắn tin hỏi, hắn bảo: “Không nói thì sợ sẽ hối hận, rồi nhỡ đâu lại phải gọi thằng ất ơ nhanh tay nào đó là chú”. Tới lúc đó mình mới chịu thừa nhận là mình cũng phải lòng hắn mất rồi.

Thoắt cái 1 năm, hắn về và câu đầu tiên hắn nói là: “Cháu chào cô. Lâu không gặp, cô già hẳn đi”. Mình đúng là… cạn lời. Ai đời 1 năm không gặp nhau, mở miệng ra đã chê già. Hắn vẫn thế, vẫn quen thuộc như trước, vẫn biết làm mình câm nín.

Hắn ổn định công việc, mình cũng đã đi làm. 2 đứa quyết định về nhà thưa chuyện với bố mẹ. Sớm hay muộn, kiểu gì cũng phải làm. Hắn với mình tính toán ghê lắm, đợt đó bàn bạc nói chuyện với nhau, tính xem sẽ nói cái gì, mua cái gì về suốt 1 tháng trời mới dám về nhà.

Bọn mình quyết định về nhà hắn trước. Chỉ trong vòng 1 buổi chiều, toàn bộ những thứ mà mình với hắn vẽ ra đều tan biến hết. Cả 2 đứa thậm chí còn không có cơ hội mở miệng ra, vừa hé ra đã bị chặn lại. 2 đứa chỉ biết cúi đầu cả buổi. Anh chị cấm 2 đứa gặp nhau và bảo rằng sẽ từ mặt hắn nếu bọn mình tiếp tục. Tất nhiên chưa cần phải ra mắt nhà mình thì bố mẹ đã biết, mắng xối xả ngay trên điện thoại. Bọn mình nhìn nhau im lặng. Thêm một buổi tối chỉ biết cúi gằm mặt xuống, bố mẹ cũng bảo sẽ từ mặt nếu như 2 đứa tiếp tục gặp nhau.

Đỉnh điểm là việc bố mẹ hắn và bố mẹ mình to tiếng, đổ lỗi cho nhau về việc không cứng rắn ngăn cản 2 đứa. Hắn cảm thấy mệt mỏi, mình cũng thế. Bọn mình cuối cùng quyết định ngừng liên lạc. 1 tháng sau mình nhận được tin nhắn là hắn vào Sài Gòn làm việc. Mình đã nghĩ mọi chuyên chỉ tạm thời rồi 2 đứa sẽ dần tìm cách giải quyết. Nhưng không, hắn cứ thế vào Sài Gòn, thậm chí còn không nói gì trước đó. Mình không trả lời. Đó có lẽ là tối mà mình khóc nhiều nhất, khóc mà không thể làm gì được.

Hắn vào Nam được 6 tháng, mình cố gắng nhắn tin, gọi điện mỗi ngày nhưng hắn không bao giờ trả lời. Mình nhớ hắn kinh khủng, cuối cùng quyết định sẽ xin nghỉ phép vào trong đó gặp. Nghĩ được gặp hắn là vui lắm, rồi cứ thế đặt vé, xin nghỉ mà còn không biết hắn ở chỗ nào. Hôm đầu tiên, mình quên luôn cả việc tìm hắn, ăn uống chán chê rồi 8 giờ tối mới nhắn tin chỗ quán ăn, bảo điện thoại sắp hết pin, không biết đường về.

Y như rằng, đúng 20 phút là “cá cắn câu”. Hắn phóng xe tới, 8 mắt nhìn nhau. Hắn không nói gì, cứ đứng đực ra đấy, có vẻ như là đen hơn và béo ra 1 tí. Mình chỉ cười thôi, không hiểu sao cười, cười xong rồi lại khóc, khóc vì được gặp hắn, khóc ướt đẫm cả áo hắn trên đường về. 2 đứa bên nhau, nói chuyện cứ như chưa hề có 6 tháng qua vậy. Hắn bảo mình già rồi mà đu bám ghê gớm, ngày nào cũng nhắn tin làm hắn không nhớ không được. Mình bảo hắn về nhưng hắn không chịu.

3 ngày sau mình quay lại Hà Nội, hắn xách vali đòi về cùng. 2 đứa quyết tâm sẽ về gặp gia đình một lần nữa. Có vẻ như việc hắn đột ngột bỏ vào Nam làm anh chị suy nghĩ nhiều. Anh chị chịu nghe bọn mình nói chuyện và đã nhẹ nhàng hơn hẳn lần trước. Lần này thì không hề chuẩn bị nhưng 2 đứa cứ thế giải thích, mình túm chặt tay hắn cả buổi vì sợ. Cuối cùng anh chị bảo suy nghĩ kỹ suốt 6 tháng, 2 đứa quen nhau đã lâu và nghiêm túc như vậy thì sẽ không cấm nữa, thậm chí còn bảo sẽ gọi điện nói chuyện với bố mẹ mình.

Hắn thì thầm, bảo mình chuẩn bị gọi bằng bố mẹ đi là được rồi.3 ngày sau ở nhà mình, bố mẹ không hỏi gì nhiều, nói 2 đứa chuẩn bị bữa cơm cho cả nhà. Bố vừa ăn vừa bảo hắn từ giờ trở đi không được gọi bằng ông bà nữa, cái đó để con chúng mày gọi. Hắn gãi đầu cười: “Vâng vâng, dạ dạ”.

Thế đấy, tới cả mình cũng không tin nổi là chỉ sau 6 tháng mọi thứ lại thay đổi nhanh chóng mặt như vậy. Hắn cũng thế, cả 2 đứa lúc quay về Hà Nội cứ ngơ ra nhìn nhau, không tin vào mắt mình.

Thỉnh thoảng chơi với con, hắn lại hay bảo thằng bé gọi bố bằng “anh” cho trẻ vì bố là “cháu của mẹ”, còn mẹ già rồi nên gọi mẹ bằng “bà” vì mẹ là “cô của bố”. Thằng nhỏ tí tuổi nên có hiểu gì đâu, chỉ mỗi mình nhìn 2 bố con nhà nó rồi cười!

Chuyện của mình là như vậy đấy, hơi dài 1 chút nhưng mà rất muốn chia sẻ với các bạn, đặc biệt là các bạn nữ.

Hạnh đấu tranh vì tình yêu và có hạnh phúc viên mãn - ảnh minh họa

Qua chuyện tình đặc biệt của mình, Hạnh muốn nhắn nhủ các bạn nữ hãy mạnh mẽ và chủ động đấu tranh vì tình yêu: “Các bạn nữ đừng bao giờ để bạn nam chủ động mọi việc hết vì các bạn ấy chỉ là người, cũng bị áp lực chứ không chỉ riêng gì con gái. Nếu mình không chủ động nhắn tin hàng ngày dù không nhận được câu trả lời, không chủ động vào tận nơi thì chắc bây giờ đã là chồng của người ta mất rồi!”.

Đọc xong tâm sự trên, một số người cảm thấyhạnh phúc thay cho Hạnh và Hòa.

"Như trong cổ tích vậy, làm mình khôngngủ được.2 giờsáng tự nhiên cảm thấy hạnh phúc cho hai người";

"Thề là mình ngồi suy nghĩ đếmxem mấy đời , nhưng hạnh phúc như thế là viên mãn rồi nhé chị".

Người chơi Ai là triệu phútinh tướng tuyên bố giành 150 triệu và cái kết đắng:

Phạm Văn Hùng (28 tuổi, quê Bắc Ninh) được cho người chơi Ai là triệu phú tinh tướng nhất Việt Nam vì nói nhiều nhưng không làmđược bao nhiêu.

Xem thêm:Sắp cưới, mỹ nữ nhũ hoa to đau đớn vì bị bạn trai nghi từng có con

Duy Mạnh đoán đúng Olympic Việt Nam thua Hàn 1-3, Minh Vương ăn đứt cả đội Đức

Clip lao động nữ Việt kể chuyện bị cụ ông Đài Loan xâm hại tình dục nhiều lần

Cảnh sát ập đến khi cô gái ở Sài Gòn cởi quần mừng Olympic Việt Nam thắng Syria

Gái xinh khỏa thân, trai đẹp ôm bình gas đi bão mừng Olympic Việt Nam thắng Syria

Tài xế taxi ở Quảng Nam phát hiện bạn thân và vợ gửi xe ở bệnh viện rồi đi nhà nghỉ?

Nhân Hoàng
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Một thế giới
Điểm mới của lễ trao Giải thưởng Sách quốc gia lần thứ 7
15 phút trước Văn hóa
Ngày 22.11, Ban tổ chức Giải thưởng Sách quốc gia lần thứ 7 tổ chức họp báo thông tin về lễ trao giải sẽ diễn ra vào ngày 29.11 tại Nhà hát lớn Hà Nội.
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Cô gái Hà thành kể chuyện cưới cháu sau 6 tháng nhắn tin không được hồi âm