Cách đây một vài năm, gái gọi online tại miền Trung vẫn được mặc định là một khoảng trống so với miền Bắc và miền Nam. Thế nhưng, với lượng gái “dạt” từ hai đầu đất nước về Đà Nẵng, Huế ngày một đông, thế cuộc đã xoay vần một cách chóng mặt.
Cũng theo Dương “già” thì gái gọi online ở các thành phố lớn của hai đầu đất nước không phải làm chuyện gì quá to tát, thậm chí trưng ra nhan nhản khắp mọi nơi. Thế nhưng, khu vực miền Trung lại là một thị trường khá mới mẻ. Và chủ của các chợ tình online này vẫn đang ráo riết tìm đội ngũ quản lý và nguồn hàng tại miền Trung để cung cấp cho khách hàng. Các bài vở quảng cáo, PR cho các “em hàng” trên chuyên trang miền Trung vì thế cũng tương đối hạn chế.
Ảnh minh họa: Một trang quản cáo mại dâm trá hình |
Tuyệt kỹ săn “hàng”
Theo sự hướng dẫn trên mức nhiệt tình của Dương “già”, chúng tôi cũng tạo một tài khoản trên trang chủ của trang web gọi hàng… để tận mục sở thị. Chưa đầy hai phút sau, một tài khoản mới toanh đã được chủ chợ tình online “cấp phép”. Tại thế giới này, các “nick xanh, nick vàng” nghĩa là thành viên lâu năm, được tôn sùng như… “thánh”.
Kích vào bài đăng của thành viên MrHung với dòng tiêu đề “Em Linh sinh viên cao 1,7m” trước mặt chúng tôi là những dòng câu view hết sức chuyên nghiệp, thông tin, hình ảnh tất tần tật về em Linh này đều được phô không sót một chữ. Phía dưới bài viết là vô số các dòng bình luận của các thành viên khác trên diễn đàn. Đọc một lượt mà bất chợt PV cảm thấy tức cười. Bởi lẽ, chỉ căn cứ vào những dòng quảng cáo hết sức thô kệch và hình ảnh lố lăng như thế, nhưng ai cũng nằng nặc, một hai “xin chết” để xin cho bằng được số điện thoại của “em hàng” trên.
Nhắn mã số và pass vào số máy vừa nhận được, một lúc sau chúng tôi nhận được tín hiệu trả lời: “Hi a! 300k/tàu nhanh, 500k/2 lần, còn qua đêm thì 1 triệu anh nhé. Phòng em lo. Địa chỉ là nhà nghỉ A.T., 12XX trên đường Nguyễn Tất Thành, TP.Đà Nẵng. A tới đó đặt phòng xong, nhá máy em qua liền”. Quyết tâm mục sở thị được kiểu “làm ăn” mới này, chúng tôi quyết định đến nhà nghỉ trên đặt một phòng, rồi gọi vào số điện thoại trên.
Không sai dù chỉ 1 giây, 5 phút sau, tiếng gót giày nện xuống sàn nhà mỗi lúc một gần, rồi im bặt trước cửa phòng. “Cốc! Cốc!Cốc!”. Chốt cửa bật mở, trước mặt chúng tôi là một cô gái tầm 25 tuổi, mặc chiếc đầm xanh, xách túi màu vàng, tóc nhuộm màu hạt dẻ. Không đợi cô gái mở lời, chúng tôi đã kịp dằn tiếng gằn mặt: “Xin lỗi! Cô hỏi ai?”. Cô gái ỡm ờ: “Em tìm anh M. mới alo cho em hồi nãy đó!”. Xin lỗi cô nhầm phòng rồi!”, rồi cánh cửa lạnh lùng đóng sập trước mặt cô gái. Nụ cười chúm chím trên môi cô gái tắt hẳn, không dằn được tức giận, cô gái trẻ hắng giọng chửi tục: “Đ.M tụi mày! Dám lừa bà hả?”, rồi mới bỏ đi.
Tiền mất, tật mang
Đem chuyện lần đầu chek hàng thuật lại cho Dương “già”. Tưởng tay này phục mình sát đất, không ngờ điều chúng tôi nhận được chỉ là lời mắng té tát. “Mày ngu quá! Loại gà mờ như mày vớ được “con hàng” ngon như thế mà bỏ à? Ta cá với mày là 100 thằng đi check hàng kiểu như mày, chỉ được 1 thằng may mắn giống mày thôi! Còn 99 thằng còn lại đều vớ phải hàng rởm, hàng kém chất lượng…”.
Phải năn nỉ mãi Dương “già” mới chịu tiết lộ: “Các diễn đàn kiêm “chợ tình” trên mạng ấy chẳng qua cũng chỉ vì moi tiền của bọn khách vớ vẩn thôi. Các chiêu quảng cáo cho lắm, cuối cùng lại đưa số điện thoại “em hàng” đó lên lại thiếu mất 3 con số cuối tao nắm như lòng bàn tay. Tay nào muốn lấy số thì chỉ có 2 cách một là trao đổi hai là trả tiền. Nếu mày có số em hàng khác để trao đổi thì OK còn không thì phải bỏ tiền mua một cái card để “lấy số”. Vì thế, check hàng thực chất cũng là “mua bán” mà thôi!”.