Cả gia đình tôi đều đến dự lễ nhậm chức của Barack. Các cô dì, chú bác, anh chị em họ của tôi cũng đến. Bạn bè chúng tôi ở Công viên Hyde, cả những cô bạn gái của tôi ở Chicago và chồng họ cũng đến. Ai cũng dẫn con cái theo cùng.
Chúng tôi đã chuẩn bị những bữa tiệc cho người lớn và trẻ em trong suốt tuần lễ nhậm chức, gồm cả một buổi hòa nhạc dành cho trẻ em, một bữa trưa dành riêng cho bọn trẻ diễn ra song song với tiệc trưa truyền thống tại Điện Capitol ngay sau nghi thức tuyên thệ, và một cuộc truy lùng kho báu và tiệc thiếu nhi tại Nhà Trắng diễn ra song song với dạ tiệc mừng nhậm chức.
Ngày Nhậm chức lạnh cắt da, nhiệt độ không bao giờ lên quá không độ C và gió còn góp phần làm cho nhiệt độ như xuống gần mức âm mười độ C. Sáng hôm đó, Barack và tôi đến nhà thờ với hai đứa trẻ, mẹ tôi, Craig và Kelly, Maya và Konrad, và Má Kaye. Lúc đó, chúng tôi nghe nói người ta đã xếp hàng ở khu công viên National Mall từ trước bình minh, tụ tập thành từng nhóm trong lúc chờ đợi những hoạt động của lễ nhậm chức bắt đầu.
Tôi sẽ không bao giờ quên cái lạnh ngày hôm đó, cũng như sẽ nhớ mãi chừng đó con người đã đứng ngoài trời trước tôi hàng giờ đồng hồ với niềm tin rằng sự chờ đợi đó xứng đáng để họ chịu đựng thời tiết giá lạnh này. Về sau chúng tôi biết được rằng gần hai triệu người đã đổ về công viên vào ngày hôm đó từ khắp mọi miền đất nước, kéo dài suốt hơn một cây số từ Điện Capitol đến quá Đài tưởng niệm Washington - họ là một biển người đa dạng màu da, tràn đầy hưng phấn và hy vọng.
Sau lễ nhà thờ, Barack và tôi đến Nhà Trắng để gia nhập cùng Joe và Jill, Tổng thống Bush, Phó tổng thống Dick Cheney và phu nhân của họ, tất cả tập hợp lại để dùng cà phê và trà trước khi cùng theo đoàn xe đến Điện Capitol để cử hành lễ tuyên thệ. Barack đã nhận mã ủy quyền cho phép anh tiếp nhận kho vũ khí hạt nhân của nước Mỹ và một bản tóm tắt quy trình sử dụng chúng. Từ giờ trở đi, đi đến đâu anh cũng sẽ được một sĩ quan quân đội bám sát, mang theo một chiếc vali hai mươi ký chứa mã phóng đầu đạn hạt nhân cùng những thiết bị thông tin liên lạc tân tiến, thường được gọi là “vali hạt nhân”. Trọng trách đó cũng thật nặng nề.
Với tôi, lễ nhậm chức đã trở thành một trong những trải nghiệm kỳ lạ và diễn ra như một đoạn phim chiếu chậm, một trải nghiệm có quy mô quá lớn đến mức tôi không thể xử lý hết thông tin về những gì đang diễn ra. Chúng tôi được dẫn vào một căn phòng riêng ở Điện Capitol trước giờ lễ để hai cô con gái dùng một ít thức ăn vặt và Barack có thêm vài phút cùng tôi dợt lại cách đặt tay lên quyển Kinh thánh nhỏ màu đỏ mà cách đây một trăm năm mươi năm Tổng thống Abraham Lincoln từng sở hữu. Cùng thời điểm đó, nhiều bạn bè, họ hàng và đồng nghiệp của chúng tôi đang tìm chỗ ngồi ở khán đài bên ngoài. Tôi nhận ra rằng có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử có nhiều người da màu như thế ngồi trước công chúng và trước khán giả truyền hình trên toàn thế giới, được thừa nhận là thượng khách tại buổi lễ nhậm chức tổng thống của nước Mỹ.
Đúng chính ngọ hôm đó, chúng tôi đứng trước toàn thể nước Mỹ cùng hai cô con gái. Tôi thật sự chỉ nhớ được những chi tiết nhỏ nhất - ánh mặt trời sáng rực trên vầng trán của Barack khi đó, sự yên lặng trang nghiêm bao trùm đám đông khi chánh án Tòa án tối cao, John Roberts, bắt đầu cử hành nghi lễ. Tôi nhớ Sasha, khi đó còn quá nhỏ nên dễ dàng lọt thỏm giữa một biển người lớn xung quanh, đã tự hào đứng trên một chiếc ghế kê chân để người khác trông thấy mình. Tôi nhớ không khí thật trong lành. Tôi nâng quyển Kinh thánh của Lincoln, và Barack đặt tay trái của anh lên nó rồi đọc lời thề bảo vệ Hiến pháp Hoa Kỳ - trang trọng tiếp nhận mọi vấn đề của quốc gia chỉ với một vài câu nói ngắn. Đó vừa là gánh nặng vừa là niềm hân hoan, một cảm giác tương tự lặp lại trong bài diễn văn nhậm chức mà Barack trình bày sau đó.
Anh nói, “Hôm nay chúng ta tập hợp tại đây vì chúng ta đã chọn hy vọng thay vì sợ hãi, chọn mục tiêu thống nhất thay vì xung đột và bất hòa”.
Tôi thấy sự thật đó được phản ánh rất nhiều lần trên khuôn mặt của những con người đứng run rẩy trong gió lạnh chỉ để chứng kiến lễ nhậm chức. Nhìn đến đâu tôi cũng thấy đông đảo người đứng. Họ lấp đầy từng tấc đất trong khu công viên National Mall và lối diễu hành. Tôi cảm thấy như thể gia đình mình như sắp sửa rơi thẳng vào vòng tay họ. Tất cả chúng tôi đang thiết lập một hiệp ước. Các bạn giúp chúng tôi; chúng tôi giúp các bạn.
Alia vàSashanhanh chóng học được thế nào là cuộc sống dưới mắt công chúng. Tôi nhận thấy điều này khi chúng tôi bước vào chiếc limo tổng thống, dẫn đầu đoàn diễu hành và bắt đầu chạy chầm chậm đến Nhà Trắng. Khi đó, Barack và tôi đã tạm biệt George và Laura Bush, vẫy tay chào khi họ được trực thăng của thủy quân lục chiến chở đi khỏi Điện Capitol. Chúng tôi cũng đã dùng bữa trưa. Barack và tôi được ăn món ức vịt tại một sảnh lát đá cẩm thạch trang trọng bên trong Điện Capitol với hàng trăm khách, bao gồm nội các mới của anh, các thành viên của Quốc hội và các thẩm phán của Tòa án tối cao, trong lúc Malia và Sasha đang chén món khoái khẩu của mình - gà lăn bột, mì ống và phô mai - cùng bọn trẻ nhà Biden và một nhóm anh chị em họ ở căn phòng gần bên.
Tôi ngạc nhiên khi thấy hai cô con gái của mình xử sự hoàn hảo suốt buổi lễ nhậm chức, chúng không tỏ ra bồn chồn, uể oải hay quên phải mỉm cười. Chúng tôi vẫn còn hàng ngàn người đang quan sát từ hai bên đường và trên truyền hình khi đoàn xe lăn bánh đến Đại lộ Pennsylvania, dù cửa sổ kính râm của xe khiến người ta khó nhìn thấy những gì bên trong. Khi Barack và tôi bước ra để đi bộ một quãng ngắn trên đoạn đường diễu hành và vẫy chào công chúng, Malia và Sasha ở lại trong chiếc limo ấm áp vẫn đang rì rì chạy. Có vẻ khi đó chúng đã nhận ra là cuối cùng chúng cũng được ở một mình và không bị dòm ngó nữa.
Khi vợ chồng chúng tôi trở lại xe, hai đứa trẻ bắt đầu lột nón ra, nghịch tóc của nhau và hăm hở lao vào trận chiến cù nhau theo kiểu chị em gái hay làm. Cuối cùng chúng cũng mệt nhoài nên đã nằm dài trên băng ghế đợi về nhà suốt chặng đường còn lại, mở lớn nhạc Beyoncé trên dàn âm thanh của xe như những ngày xưa.
Barack và tôi đều cảm nhận một sự nhẹ nhõm ngọt ngào vào thời điểm ấy. Chúng tôi đang là gia đình tổng thống, nhưng vẫn là chính mình.
Khi mặt trời bắt đầu lặn trong ngày nhậm chức hôm đó, nhiệt độ càng hạ thấp hơn nữa. Barack và tôi, cùng Joe Biden không-biết-mệt, đã dành hai giờ đồng hồ sau đó đứng trên bục quan sát đặt trước Nhà Trắng, nhìn các ban nhạc và xe diễu hành từ toàn bộ năm mươi tiểu bang đi qua trước mặt trên Đại lộ Pennsylvania. Đến một lúc nào đó, tôi không còn cảm giác ở đầu ngón chân nữa, kể cả khi ai đó đã trao cho tôi một chiếc mền trùm chân. Lần lượt từng vị khách trên bục xin phép vào trong để chuẩn bị cho buổi dạ vũ.
Gần bảy giờ tối, ban nhạc diễu hành cuối cùng cũng diễn xong, Barack và tôi đi qua màn đêm để vào Nhà Trắng, lần đầu xuất hiện trong tòa nhà với tư cách cư dân sinh sống ở đó. Chỉ trong buổi chiều, các nhân viên đã làm một cú thay đổi ngoạn mục tư dinh của chúng tôi từ đầu tới chân, dọn những vật dụng của gia đình Bush ra ngoài và thay tất cả bằng đồ đạc của chúng tôi. Trong vòng năm giờ đồng hồ, các tấm thảm đã được hấp toàn bộ để loại bỏ mọi vết tích của mấy chú chó nhà Bush để Malia không bị dị ứng. Nội thất được mang vào và bố trí trong nhà, cây cỏ trang trí được bày ra. Khi chúng tôi dùng thang máy lên lầu, quần áo của chúng tôi đã được sắp xếp gọn gàng trong tủ áo; quầy bếp đã chất đầy những món ăn yêu thích của chúng tôi. Các quản gia thường trú của Nhà Trắng, hầu hết là người Mỹ gốc Phi trạc tuổi chúng tôi hoặc lớn hơn, luôn trực sẵn để giúp chúng tôi bất cứ điều gì.
Tôi lạnh đến nỗi gần như không thể nuốt thứ gì vào bụng. Trong chưa đầy một giờ nữa chúng tôi sẽ phải tham gia buổi dạ vũ đầu tiên trong tổng cộng mười vũ hội mừng lễ nhậm chức. Ngoài những người quản gia khi đó hãy còn xa lạ với tôi thì tôi thấy rất ít người trên nhà. Thật sự thì tôi nhớ mình đã cảm thấy đôi chút cô đơn khi bước dọc theo hành lang, băng qua một loạt những cánh cửa đang khép.
Hai năm qua tôi luôn có người vây quanh, có Melissa, Katie và Kristen ngay bên cạnh. Giờ đây tôi chợt cảm thấy cô độc. Hai đứa trẻ đã đến một khu vực khác của tòa nhà để vui đùa suốt buổi tối. Mẹ tôi, anh Craig và Maya ở cùng chúng tôi ngay trong tòa nhà nhưng đã được mời vào xe và chở đến những bữa tiệc của đêm hôm đó. Một thợ làm tóc đang chờ tạo kiểu tóc cho tôi; bộ đầm dạ hội tôi sẽ mặc đang được treo trên giá. Barack đã đi tắm để mặc bộ tuxedo của anh.
Đó là một ngày tuyệt vời và trọng đại đối với gia đình chúng tôi, và tôi hy vọng cả đối với đất nước, nhưng đồng thời cũng là một cuộc siêu marathon. Tôi chỉ có vỏn vẹn chừng năm phút để ngâm nước ấm và sẵn sàng cho những sự kiện kế tiếp. Sau đó, tôi ăn vài miếng thịt nướng và khoai tây mà Sam Kass đã chuẩn bị. Tôi được chải tóc và trang điểm lại, rồi tôi khoác bộ đầm voan mình đã chọn, đó là bộ trang phục được một nhà thiết kế trẻ tên Jason Wu tạo riêng cho tôi. Chiếc đầm chỉ có một dây vai và được đính những bông hoa tinh tế bằng vải lụa, mỗi bông hoa có một viên pha lê nhỏ đặt chính giữa, tà váy dài rũ xuống sàn nhà.
Tính tới thời điểm đó, tôi chỉ mới diện qua một vài tấm váy dạ hội, nhưng tác phẩm của Jason Wu đã mang đến một phép màu nho nhỏ, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng, xinh đẹp và cởi mở trở lại, ngay cả khi tôi bắt đầu nghĩ mình quá mệt mỏi đến mức không thể làm gì thêm nữa. Chiếc váy đã gợi nhớ sự biến đổi đẹp như mơ của gia đình tôi, hồi sinh sự hứa hẹn mà toàn bộ trải nghiệm này mang lại - nếu nó không biến được tôi thành nàng công chúa đẹp rạng rỡ của buổi dạ tiệc, thì chí ít cũng thành một người phụ nữ có khả năng bước lên một sân khấu khác.
Tôi giờ đây là FLOTUS - Đệ nhất Phu nhân Hoa Kỳ - của POTUS - Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama.
Trích sách Chất Michelle
Tin, bài liên quan:
Đọc ‘Chất Michelle’ – Kỳ 4: Chuyến viếng thăm Nhà Trắng
Đọc Chất Michelle - Kỳ 5: Chúng tôi đang sống trong một cái bong bóng