Chiều xuống thật nhanh trên những rặng núi bao quanh Vịnh Lapataia. Đã nhiều lần ngắm hoàng hôn trên biển, nhưng hoàng hôn ở nơi tận cùng trái đất đã đưa tôi như kẻ mộng du bước từng bước chậm trên vệt màu của cảm xúc.

Nhật ký lữ hành Argentina - P.8: Ngày và đêm ở miền đất mộng mơ

20/05/2019, 12:34

Chiều xuống thật nhanh trên những rặng núi bao quanh Vịnh Lapataia. Đã nhiều lần ngắm hoàng hôn trên biển, nhưng hoàng hôn ở nơi tận cùng trái đất đã đưa tôi như kẻ mộng du bước từng bước chậm trên vệt màu của cảm xúc.

Màu xanh xám của những đám mây bỗng thay thế bằng một màu vàng "yellow ocher". Cái màu vàng lẩn khuất ấy cứ rõ dần lên trên nền trời ngày một xanh hơn. Những đỉnh núi băng phủ bỗng trở nên sáng hơn, rừng trở nên thắm hơn và trong tích tắc, mặt trời rải những tia nắng vàng óng ánh lên rừng dẻ gai trên sườn núi. Mặt biển cũng sóng sánh vàng. Nhưng tôi đã không thể chụp được mặt trời.

Những tia nắng cuối ngày đang dần tắt
Hoàng hôn trên vịnh Lapataia

Vầng thái dương chói loá làm tôi mờ mắt đã nhanh chóng ẩn mình sau những đám mây. Những tia nắng cuối cùng của ngày biến mất cũng nhanh như khi xuất hiện. Bầu trời đầy mây chuyển sang màu xanh tím. Mặt biển chuyển màu xanh tím. Sự chuyển sắc diễn ra trong một khắc đồng hồ. Những con hải âu bay vội vã trong cái thời khắc xanh tím - blue hour - ấy. Miền đất mộng mơ biến tôi thành kẻ ngẩn ngơ đuổi theo những sắc màu vi diệu. Trong giây phút khi đêm chạm khẽ vào ngày, tôi bỗng thấy mình giống cánh chim kia, chấp chới bay, mang theo khắc đồng hồ xanh tím ấy. Nhặt lại mình trong màu của biển trời. Đắm mình trong bao la. Tựa vào mênh mông.

Ngày ở bán cầu nam luôn tới chậm. Cuộc sống ở vùng đất tận cùng thế giới chỉ bắt đầu từ khoảng 10 tới 11 giờ. Buổi sáng 8 giờ mà trời vẫn mịt mù tối đen, khi tôi bắt đầu bữa sáng trong nhà hàng ven biển. Ấy vậy mà chỉ khoảng 30 phút sau, bình minh đã đến từ lúc nào không hay. Khi tôi vừa rót cho mình một tách cà phê nóng hổi, thì mặt trời đã trải những tia nắng màu kem nhạt đầu tiên trên biển. Tôi quay về phòng lấy máy ảnh và đứng chôn chân bên logia nhìn ra biển, mặc cho cái lạnh phà vào mặt, luồn lách vào từng tế bào như trêu ngươi.

Những tia nắng đầu tiên bắt đầu của một ngày mới. Bình minh đang đến gần...

Bình minh đang tới rất gần. Bầu trời đêm đã hoá thành một màu xanh biển đậm. Sát ngay đường chân trời nơi mặt vịnh biển là màu vàng, không nhạt nữa mà rực rỡ lung linh. Những dải vàng ấy xen kẽ cùng màu hồng đậm, tím, cam, xanh ngọc và màu chàm của dãy Andes xa xa, bừng lên trên nền trời xanh. Những mảnh màu ngọt như mật, trong veo như những lớp màu trên chiếc bánh chín tầng mây mềm, dẻo và ngọt ngào nhất. Mặt biển phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ phản chiếu chín tầng mây rực rỡ ấy. Tôi đã nhiều lần đi săn bình minh trên biển. Phải nói là mỗi nơi một khác, Phan Thiết khác Phú Quốc, Việt Nam khác Úc, Mỹ khác Âu châu và bây giờ, ở nơi tận cùng trái đất này, bình minh lại càng khác. Chỉ trong tích tắc, “ chín tầng mây” của tôi biến mất và một màu hồng mịn màng, dịu dàng đã trải dài trên mặt vịnh biển, biến trời, đất, biển thành một lớp nền mê hoặc cho dãy núi băng trắng xoá thêm nổi bật. Nhưng những gì sau đó mới thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Mặt trời dần lên cao, hắt những tia nắng ngày càng mạnh hơn về phía cuối vịnh, nơi có những cánh rừng dẻ gai mọc lan trên sườn núi Susana. Trong tích tắc một màu hồng cánh sen xuất hiện phía những khu rừng. Bạn đã từng thấy cảnh núi rừng màu cánh sen bao giờ chưa? Tựa hồ như bạn đang chứng kiến cảnh Hoạ sĩ-Mẹ thiên nhiên, Hoạ sĩ-Thần Mặt trời múa cọ ngay trước mắt vậy. “Nhúng cọ vào tâm hồn và vẽ mình trên tranh”, tôi đã từng viết như vậy cho những bức tranh của mình. Và giờ đây, trước mắt tôi là hồn của trời, hơi thở của đất đang xua đi làn gió lạnh, làm tan lớp băng giá bằng những nhát cọ màu hồng rực rỡ nhất của tâm hồn mặt trời. Có bức tranh nào vi diệu hơn thế không? Phía trên cùng của bức tranh vẫn là một màu xanh xám lạnh, bên dưới lớp băng tuyết trắng, là một không gian hồng cánh sen hòa cùng sắc xanh chàm, một hoà sắc nóng-lạnh không thể táo bạo hơn, và cũng không thể tuyệt vời hơn.

Mặt trời lên trên eo biển Beagle

Phần dưới trong bố cục màu kỳ diệu ấy là tập hợp của đỏ tía, vàng đất, nâu, xanh lá già, xanh non trộn cùng những lấp lánh vàng bạc kỳ ảo của mặt biển. Trên dãy núi Andes phía bên Chile, đôi diện nơi tôi đứng, bỗng hiện lên một cầu vồng rực rỡ trong hoà sắc lặp lại của bức tranh núi Susana. Nhưng cũng rất nhanh, khung cảnh thần tiên ấy biến mất như chưa từng tồn tại. Mây sầm sập kéo tới. Sương mù lan nhanh trên những dãy núi đã trở lại màu chàm và trời lại mưa. Thật may mắn là tôi đã kịp chụp những tấm ảnh mà chỉ nhìn chúng thôi, cảm xúc lại ào ạt kéo về. Có bao nhiêu phút giây ảo diệu như thế trong đời người? Thiên nhiên diệu kỳ, thiên nhiên biến hoá khôn lường và con người đúng chỉ là hạt cát trong vụ trụ bao la.

Trong phút giây thần tiên hiếm hoi ấy ở nơi miền cực nam của trái đất, tôi bỗng thấy Vô tận và Thiên thu.

“Để thấy Vũ trụ trong một hạt cát
Và Thiên thu trong một đoá hoa rừng
Hãy giữ Vô tận trong lòng tay bạn
Và Thiên thu trong một khắc đồng hồ”

(W. Blake, nhà thơ Anh, TK19)

Bài - ảnh: HS Trần Thùy Linh

(Còn tiếp)

Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Một thế giới
Điểm mới của lễ trao Giải thưởng Sách quốc gia lần thứ 7
một giờ trước Văn hóa
Ngày 22.11, Ban tổ chức Giải thưởng Sách quốc gia lần thứ 7 tổ chức họp báo thông tin về lễ trao giải sẽ diễn ra vào ngày 29.11 tại Nhà hát lớn Hà Nội.
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Nhật ký lữ hành Argentina - P.8: Ngày và đêm ở miền đất mộng mơ